Ngụy Hàn đột nhiên nhảy kiểu đó đã vượt ngoài phạm vi lý giải của nó, cũng khiến cho đáy lòng nó có thêm vài phần kính nể hoảng sợ.
“Đi thôi, mang theo tổ và con ngươi, chúng ta chuyển nhà!”
Ngụy Hàn không giải thích quá nhiều với nó, sau khi trấn an một chút, bắt đầu chỉ huy Tuyết Sơn Thần Ưng chuyển nhà. Nơi này cách huyện thành quá xa, qua lại cũng không tiện. Tất nhiên là chuyển đến sơn cốc luyện công ngoài thành là thích hợp nhất.
Tuyết Sơn thần ưng ăn một viên Thú Huyết Đan, sau khi bổ sung thể lực, một CH N quắp lấy tổ chim, còn chân kia quắp lấy con mình. Trên lưng cõng Ngụy Hàn, sau hai ba cú đập cánh thì đến được sơn cốc luyện công.
Ngụy Hàn tìm cho nó một chỗ để sắp xếp nhà mới trên vách núi trăm trượng, sau đó chỉ vào căn nhà gỗ nhỏ của mình nói: "Đây là chỗ ở của ta, sau này ta cũng ở đây, rảnh rỗi thì giúp ta canh giữ sơn cốc, không cho người ngoài tới gần!”
"Mặt khác khi đi săn bắt tránh huyện thành, không nên xuất hiện trước mặt người ngoài, để tránh rước lấy phiền toái!"
"Qua hai ngày nữa ta sẽ đưa hai con tiểu hoàng ưng đến đây, ngươi giúp ta chăm sóc nó, không được bắt nạt nó, đã hiểu chưa?” Ngụy Hàn dặn dò, đùa bỡn tiểu thần ưng ấu điểu. Với sự hỗ trợ của Thông Linh Đan cùng Thú Huyết Đan, Tuyết Sơn thần ưng vội vàng gật đầu đáp ứng.
Nó cũng không dám không đồng ý. Chủ nhân này chính là kẻ điên dám nhảy từ trên cao ngàn trượng xuống. Chọc giận hắn, Tuyết Sơn Thần Ưng lo lắng lông vũ toàn thân của mình không giữ được, phút chốc sẽ bị tên điên này nhổ sạch.
Ngụy Hàn thấy thế mới hài lòng mà cười, ôm ba con chim sẻ nhỏ trực tiếp trở về thành.
Chuyến đi huấn luyện đại bàng lần này kết thúc vô cùng hoàn mỹ. Về phần ba cỗ xe ngựa bị bỏ lại ở thôn Tôn gia, hắn trực tiếp đến thương nghiệp Lưu thị. Dặn họ đến kéo xe về, đồng thời bảo họ đưa thêm ba xe lương thực đến để bày tỏ sự cảm tạ.
Tin rằng Tôn lão hán nhìn thấy lương thực, sẽ biết hắn đã bình an. Chỉ là không có ai biết Ngụy Hàn đã lặng lẽ thu được hai con Tuyết sơn thần ưng hiếm thấy, che giấu được hai lá bài tẩy bí mật.
Những ngày ở huyện Thanh Sơn, vẫn bình thản như nước không có chút gợn sóng. Dân chúng đã dần dần quen với việc cướp đoạt của Hắc Sơn hội. Tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có oán giận, ngầm chửi rủa không ngừng, nhưng không có ai dám công khai phản kháng.
Mỗi ngày Ngụy Hàn đều ngồi khám bệnh, bận rộn đến mức không có thời gian để thở. Ban đêm lại nhàn nhã đi thẳng tới sơn cốc luyện công, vừa nhảy vách núi khổ luyện, vừa đùa bỡn hoàng ưng thuần dưỡng của mình, cuộc sống đúng là rất có phong vị.
Tiểu Tuyết Sơn thần ưng, Tiểu Hồng ưng, Tiểu Thanh vũ ung đều lớn lên rất nhanh. Dưới sự bổ sung lực lượng của Thông Linh Đan và Thú Huyết Đan, hình thể của chúng mỗi ngày mỗi lớn hơn, lông vũ cũng thay đổi hết tốp này đến tốp khác.
Đại Bạch là tuyết sơn thần ưng trưởng thành, lợi ích cũng không nhỏ. Thông Linh Đan liên tục khai phá trí lực của nó, làm cho ánh mắt của nó càng thêm linh động. Thú Huyết Đan không ngừng bổ dưỡng thể lực của nó, làm cho lực lượng toàn thân nó càng ngày càng lớn mạnh, huyết mạch thiên phú khai phá càng cường đại.
Không chỉ có móng vuốt sắc bén như bảo đao gọt sắt như bùn. Lông vũ cũng giống như được đúc từ đồng thau, đao thương bất nhập, sức chiến đấu đều tăng vọt mỗi ngày.
......
Đầu tháng 9, phân gia Trần thị rốt cuộc sắp kết thúc. Đại phòng Trần gia dưới sự chủ trì của đại tiểu thư Trần Thanh Đại, bán đi không ít gia sản, nhóm người di cư cuối cùng cũng sắp khởi hành.
Tám mươi chiếc xe lớn chở đầy vật tư cùng hàng hóa, xếp thành hàng dài bên ngoài thành. Mấy trăm nam nữ già trẻ đi theo, cộng thêm trăm tiêu sư hộ tống, đội ngũ di cư này có thể nói là rất đông đúc.
"Trên đường di chuyển thuận tiện mang theo chút hàng hóa đến quận thành buôn bán, đi một lần không chỉ không thua lỗ, ngược lại có thể kiếm được một khoản lớn, Trần gia cũng thật giỏi tính toán." Ngụy Hàn đưa tiễn khẽ cười bình luận.
Hôm nay Bồ Hưng Hiền mặc thanh y, đôi mắt thâm trầm, dáng người cao lớn, bề ngoài đúng là một soái ca trung niên cực phẩm.
Nghe thấy Ngụy Hàn mỉa mai, ông tức giận hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Tiểu tử nhà con vẫn cứng đầu như vậy, thật sự không có ý theo chúng ta sao? Tin tức đã truyền đến rồi, đại quân triều đình đại chiến ba ngày ba đêm với đại quân triều đình. Huyện Huyên bị tàn phá, thảm sát cả thành không biết đã chết bao nhiêu người.”
"Nói cách khác, vài ngày nữa phản quân sẽ đến huyện Thanh Sơn?" Ngụy Hàn khẽ nhíu mày, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
“Được rồi, tùy con vậy!” Bồ Hưng Hiền bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng không khuyên nhủ nữa.
Lúc này, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ từ đến, trước xe ngựa có một lão già xa phu có vẻ ngoài không đẹp. Nhưng khi ánh mắt của lão đảo qua Ngụy Hàn, lại không tự chủ được làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh. Trên xe ngựa có hai thị nữ váy hồng và một thiếu nữ váy trắng.
Dáng vẻ nàng chừng mười bảy tuổi, ngũ quan trắng nõn tinh mỹ, đôi lông mày lá liễu mảnh khảnh, mái tóc đen mượt xoã sau vai, dung mạo tựa phù dung trong nước khiến người ta chú ý.
Chỉ là mặt nàng rất lạnh, ánh mắt cũng rất lạnh
Chỉ khi nhìn thấy Bồ Hưng Hiền ánh mắt mới nhu hòa một chút, giọng điệu bình thản hỏi: "Bồ sư phụ, mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?”
"Đại tiểu thư yên tâm." Bồ Hưng Hiền cười nói: "Hết thảy đều đã chuẩn bị xong xuôi, lúc nào cũng có thể lên đường.”
“Tốt.” Ánh mắt thiếu nữ nhìn về phía Ngụy Hàn, hơi đánh giá một hồi, mới dịu dàng nói: "Vị này chính là đệ tử đắc ý của Bồ sư phụ đúng không? Từ lâu đã nghe đại danh của Ngụy đại phu, Thanh Đại vẫn luôn bận rộn chuyện gia tộc không thể đến gặp, thật là xin lỗi.”
Tất nhiên, vị này chính là Trần Thanh Đại, đại tiểu thư Trần gia thần bí!