Chương 60: Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)

Kiếm được khá nhiều

Phiên bản dịch 5290 chữ

"Tiểu Từ, là thế này! Tôi biết bây giờ các cậu có thể vẫn chưa bắt đầu kinh doanh, nhưng đoàn xe của chúng tôi đã đi suốt đêm, hơn nữa cũng không ăn uống tử tế! Chúng tôi có thể gọi món trước không? Chúng tôi đang có ý định ăn uống no nê rồi lên xe ngủ bù."

Ngô Hiểu Văn liếc nhìn những người bạn đồng hành của mình.

"Ăn cơm? Được! Chú muốn ăn gì, tôi sẽ nấu cho chú!" Từ Hành lập tức đáp lại, đồng thời cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.

Việc Ngô Hiểu Văn gọi món ăn ít nhất cũng chứng tỏ rằng ông ta không nhìn ra điều gì bất thường mà đã coi đây là một khu cắm trại thực sự.

"Chúng tôi vẫn nên chọn món thôi, các cậu cung cấp gì thì chúng tôi ăn nấy." Ngô Hiểu Văn xua tay.

"Gọi món? Vậy được! Chú và mọi người cứ đứng bên dưới chiếc ô lớn đằng kia rồi đợi lát, tôi sẽ đến ngay."

Từ Hành vô thức sang phía nhìn căn nhà thép tiền chế nơi Lưu Minh đang ở.

May mà hôm qua làm xong thực đơn, nếu không thì đã lộ tẩy ngay từ đầu rồi.

"Được!"

Ngô Hiểu Văn không thấy có gì bất thường, lập tức gật đầu.

Bởi vì lúc đỗ xe, ông ta phát hiện giữa bãi đất trống có chiếc ô lớn, có thể che nắng che mưa, hơn nữa dưới ô còn có một chiếc bàn ăn hình tròn và vài chiếc ghế.

"Ông chủ, có khách đến sao? Hôm nay khách đến sớm thế?" Tuy nhiên, ngay khi Ngô Hiểu Văn quay người định rời đi, thì cửa phòng số hai của nhà thép tiền chế bỗng nhiên bật mở, Lưu Minh ngái ngủ đi ra.

Ông ta nhìn Từ Hành trước, rồi nhìn Ngô Hiểu Văn rồi nói.

"Vâng! Chú Lưu, chú trước tiên lấy thực đơn cho tôi, sau đó nhóm lửa đun một ấm nước nóng cho chú Ngô và mọi người." Thấy vậy, Từ Hành không khỏi thầm giơ ngón cái với Lưu Minh.

Diễn xuất này thực sự rất tốt.

"Được rồi, ông chủ!"

Biết được Ngô Hiểu Văn muốn ăn uống từ sáng sớm như vậy, hơn nữa còn muốn trực tiếp gọi món từ thực đơn, Lưu Minh nhất thời có chút lo lắng, cảm giác nguy cơ bị lộ tẩy. Nhưng trông thấy đối phương nhìn mình, ông chỉ có thể cắn răng gật đầu.

Không vì gì cả, chỉ vì hôm qua ông ta vẫn chưa kịp đưa thực đơn cho Từ Hành, cho nên bây giờ Từ Hành chẳng biết gì về thực đơn cả. Tuy nhiên, nếu như nhóm người này gọi món từ thực đơn mà Từ Hành không biết làm thì phải làm sao?

Cứ vậy, Từ Hành dẫn đám người Ngô Hiểu Văn đến ngồi dưới ô lớn ở trong bãi đất trống, Lưu Minh cũng vội đưa thực đơn tới.

Nhìn Lưu Minh bằng ánh mắt yên tâm, Từ Hành trực tiếp đưa thực đơn cho Ngô Hiểu Văn.

Vốn là đầu bếp hàng đầu của khách sạn bảy sao, hắn tự tin bản thân chắc chắn không gặp bất kỳ vấn đề gì khi đối phó với việc này, trừ khi sáng sớm họ gọi đủ loại hải sản.

"Chú, chú xem mình muốn ăn gì?"

"Tôi xem nào!" Ngô Hiểu Văn lập tức mở thực đơn ra.

"Ồ? Không ngờ thực đơn ở khu cắm trại các cậu lại đầy đủ như vậy, cảm giác còn phong phú hơn cả khách sạn năm sao."

Lật qua vài trang, Ngô Hiểu Văn hài lòng nhìn Từ Hành.

"Vâng, thực ra cũng không phải đầy đủ lắm, tôi chỉ cố gắng hết sức để thỏa mãn khẩu vị của những người đi phượt." Từ Hành lau trán trong vô thức.

"Như vậy cũng tốt, dù sao những người đi phượt cũng đến từ khắp mọi miền đất nước! Đúng rồi Tiểu Từ, trước tiên hãy cho chúng tôi món này, súp bò Ngọc Hoàng! Làm ấm người buổi sáng."

Ngô Hiểu Văn vừa gật đầu vừa chỉ vào một món ăn.

"Súp bò Ngọc Hoàng ư? Vâng!"

Từ Hành vừa gật đầu vừa lặng lẽ nhìn vào thực đơn.

Món ăn này nghe có vẻ rất cao cấp, nhưng thực chất chỉ là súp bò hầm củ cải trắng, vậy nên hắn có thể dễ dàng làm ra nó bằng những nguyên liệu hiện có.

Nhưng khi nhìn rõ mức giá được ghi chú bên dưới, Từ Hành không khỏi giật mình.

"Món ăn của khách sạn năm sao ở Hạ quốc đắt như vậy ư? Tại những khách sạn bảy sao cao cấp nhất trên Trái Đất thì giá cả cũng chỉ tới 188, dù sao đây chỉ là một món ăn bình thường không thể bình thường hơn, thậm chí chi phí thực tế còn chưa đến ba mươi tệ."

Chỉ thấy bên dưới món ăn viết "388", tức là giá của món súp bò này là 388. Tuy nhiên, xét theo biểu cảm của Ngô Hiểu Văn, thì ông ta có vẻ đã quen với mức giá này.

Nghĩ một lúc, Từ Hành lập tức mở lời.

"Chú, vì chú là người quen của Vương Long, mà Vương Long và tôi lại là anh em, cho nên tôi sẽ giảm giá 20% cho tất cả các món ăn mà chú đặt hôm nay."

Thành thật mà nói, lần này hắn bày ra trận thế lớn như vậy, đơn giản là để giúp đỡ Vương Long, chứ hoàn toàn không phải là làm ăn thực tụ.

Nhưng cho dù giảm giá 20%, thì hắn vẫn còn có thể kiếm được chút ít.

"Tất cả các món ăn đều được giảm giá 20% ư?"

Ngô Hiểu Văn nghe vậy lập tức xua tay.

"Không được, cậu kinh doanh ở một nơi như thế này không dễ dàng, ngay cả việc vận chuyển vật tư cũng vô cùng khó khăn, tôi làm sao có thể để cậu chịu thiệt được!"

Tuy nhiên, có thể thấy được là Ngô Hiểu Văn rất thích điều này.

Thậm chí, sau khi ông ta nói xong còn không quên nhìn những người bạn đồng hành của mình, ánh mắt như muốn nói rằng ông chủ ở đây vì nể mặt tôi cho nên mới giảm giá 20%.

"Không sao đâu chú, dù sao chú cũng là người quen củaVương Long"

Từ Hành vội vàng nói thêm.

"Tiểu Từ, cậu đừng như vậy! Mặc chúng tôi hiểu rõ tấm lòng của cậu, nhưng chúng tôi có thể sẽ phải ở đây thêm hai ngày nữa, chẳng lẽ cậu ngày nào cũng phải giảm giá 20% ư? Như vậy, thì cậu sao có thể tiếp tục làm ăn được nữa chứ? Đúng rồi, cậu lấy thêm cho chúng tôi món gà đại mạc phong sa!"

Ngô Hiểu Văn lập tức nói thêm.

Bạn đang đọc Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch) của Bát Nguyệt Hoàng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!