Tây Bắc nghênh đón một đợt mưa lớn trên diện rộng, nhưng bầu trời tại Hải thị lại là một mảnh xanh thẳm, không thấy một gợn mây.
Trong tòa nhà văn phòng bên bờ sông, Vương Long liên tục đi đi lại lại trước cửa sổ sát đất, trông có vẻ rất sốt ruột, thỉnh thoảng còn giơ tay nhìn đồng hồ.
"Chín rưỡi rồi, chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa tới? Không đúng! Giờ này rồi, bọn họ ắt hẳn là đã tới chỗ Tân Sinh, nhưng tại sao lại không có tin tức gì nhỉ?"
Vương Long lẩm bẩm với chính ình, muốn nhấc điện thoại để hỏi cho rõ ràng, nhưng cuối cùng lại đặt điện thoại sang một bên.
"Phải làm sao đây?"
Sau cuộc điện thoại tối qua với bạn gái Ngô Nguyệt, hắn ta đã không thể ngủ ngon suốt đêm, chỉ toàn suy nghĩ đến chuyện sáng nay. Nhất là khi gần đến tám giờ, hắn ta càng bồn chồn không yên.
Thậm chí đã chuẩn bị tinh thần bị mắng!
Nhưng chờ mãi chờ mãi, hắn cũng không thấy điện thoại của bố vợ tương lai, như vậy lại càng trở nên lo lắng hơn.
"Thôi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chi bằng gọi video hỏi thăm tình hình luôn!"
Do dự thêm vài phút, Vương Long để lộ một tia quyết đoán trong ánh mắt.
Ngay sau đó, hắn ta mở điện thoại, nhấn vào ứng dụng để gọi video cho Ngô Hiểu Văn.
Tút. Tút. Tút.
Thanh âm kết nối kêu lên vài tiếng, ngay khi Vương Long căng thẳng tới cực điểm, thì cuộc gọi video cuối cùng cũng được kết nối.
"Tiểu Vương!"
"Chú"
Ban đầu Vương Long muốn trực tiếp hỏi thăm tình hình ở bên kia, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh ở trong cuộc gọi video, hắn ta lập tức ngẩn người.
Mãi một lúc sau, hắn mới vội hoàn hồn.
"Chú, bây giờ các chú đang ở đâu thế? Vẫn chưa đến được địa phận huyện A Tắc ư?"
Hóa ra, thứ xuất hiện trong cuộc gọi video không phải là khuôn mặt của Ngô Hiểu Văn, mà là một bàn tròn đầy ắp chén dĩa không còn sót lại bao nhiêu thức ăn.
Như vậy, Vương Long sao có thể không bối rối cơ chứ?
"Bọn chú ư? Bọn chú đang ở chỗ khu cắm trại mà cháu giới thiệu đây?"
Ngô Hiểu Văn có chút ngạc nhiên, sau đó giơ điện thoại lên quay một vòng xung quanh, còn cố tình quay cận cảnh biển hiệu phía trên nhà thép tiền chế.
"Đây là…."
Ngô Hiểu Văn không giơ điện thoại lên thì thôi, ông ta vừa giơ điện thoại lên, thì Vương Long lập tức ngây người, thậm chí còn dụi mắt không chỉ một lần.
Ngoại trừ nhà thép tiền chế và căn nhà mái bằng quen thuộc ra, hắn ta chưa từng thấy những thứ còn lại.
"Đây chính là khu cắm trại mà cháu giới thiệu đấy! Khu cắm trại Băng Hồ! Sao vậy? Cháu không nhận ra ư?" Trong giọng nói của Ngô Hiểu Văn tràn ngập ngạc nhiên.
Ông ta không biết tại sao Vương Long lại có biểu cảm như vậy.
Nghe thấy lời nói, Vương Long mới bỗng hoàn hồn, đè nén suy nghĩ trong lòng, vội vàng hỏi.
"Ồ, vậy bên đó thế nào? Người bạn của cháu sao rồi?"
"Bên này khá đặc biệt, mặc dù nhà thép tiền chế và căn nhà mái bằng hơi kém một chút, nhưng những thứ khác thì không chê vào đâu được! Môi trường, dịch vụ đều ổn, thậm chí các món ăn cũng có hương vị rất tuyệt vời! Chú có cảm giác, ngay cả các khách sạn năm sao cũng không thể phục vụ những món ngon như vậy.
Hơn nữa, người bạn của cháu cũng rất nể mặt chúng, chưa gì hết đã muốn giảm giá 20% tất cả món ăn."
Nhắc đến khu cắm trại, ống kính máy ảnh thay đổi góc quay, Ngô Hiểu Văn xuất hiện trên màn hình video.
"Vậy thì được, đúng rồi, chú không cần phải trả tiền phòng bên đó. Cứ để cho cháu."
Vương Long thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút cảm động.
Lúc nói chuyện, hắn ta đã kết luận rằng Từ Hành sau khi nhận được lời dặn dò của hắn đã phải làm việc suốt đêm để biến một nơi chẳng có gì thành như bây giờ.
Ngoài ra thì không có lời giải thích nào khác.
Như vậy, hắn làm sao không cảm động cho được!
Điều quan trọng nhất là bọn họ chỉ mới quen nhau được vài ngày.
Thậm chí, những "bạn thân” hiện tại của hắn chắc chắn không thể làm việc tận tâm như Từ Tân Sinh.
Người bạn như vậy, thực sự đáng để kết giao cả đời.
"Ồ! Không cần đâu, chú đã trả tiền bữa ăn đầu tiên rồi! Chú thấy người bạn này của cháu rất nghĩa khí! Nếu cháu trả, cậu ấy chắc chắn sẽ không lấy tiền. Ngay cả như vậy, cậu ấy vẫn muốn giảm giá 20% cho chú, chú không đồng ý! Sau khi lôi kéo mấy lần, cậu ấy mới nhận!" Ngô Hiểu Văn lắc đầu.
"Vậy thì được rồi."
Lúc này, Vương Long không biết nên dùng từ gì để mà diễn tả tâm trạng hiện tại của mình, tóm lại là vô cùng phức tạp.
"Ừm! Vậy trước tiên cứ thế này đã! Bọn chú đã đi suốt đêm, bây giờ muốn về xe để ngủ một giấc." Ngô Hiểu Văn nói tiếp.
"Vâng chú!"
Video ngắt kết nối, Vương Long nhìn vào điện thoại tối om màn hình, lập tức muốn gọi điện cho Từ Hành để bày tỏ lòng cảm ơn của mình.
Đồng thời, trong suy nghĩ của Vương Long, Từ Hành vì che đậy lời nói dối của hứn mà đã sửa sang lại khoảng đất trống lớn suốt cả đêm, hơn nữa còn làm biển hiệu, trồng cây cối ở xung quanh, rải những viên đá cuội đẹp mắt trên mặt đất.
Những thứ này đã hao tốn không ít tiền bạc tâm tư, vì vậy hắn ta nhất định phải bỏ ra khoản chi phí này, ngoài ra còn phải trả thêm một khoản tiền cảm ơn nữa mới yên tâm được.
Tuy nhiên sau khi bấm số, hắn ta bỗng nghĩ tới điều gì đó, lập tức cúp điện thoại.
"Không được, Tân Sinh nghĩa khí như vậy, đừng nói là tiền cảm ơn, cậu ta chắc chắn cũng sẽ từ chối khoản chi phí xây dựng sửa sang mọi thứ! Trừ khi là…."
Vương Long tự lẩm bẩm với chính mình, hai mắt sáng lên, lập tức bấm một số điện thoại khác.