“Nhưng ông muốn tổ chức sự kiện team building ở chỗ tôi...” Từ Hành vò đầu.
Hắn vô cùng cảm kích lòng tốt của Ngô Hiểu Văn, nhưng sự việc không phải như vậy.
Nếu hắn thực sự mở khu cắm trại, thì chắc chắn sẽ mong có cơ hội như thế này!
"Không sao, chúng tôi về cơ bản không có bất kỳ yêu cầu gì! Về phần chỗ ở, thì các nhân viên đều sẽ chuẩn bị lều trại. Về phần thức ăn, chúng tôi chỉ cần bên cậu cung cấp suất ăn cho tập thể trong vòng một ngày là được.” Mã Hữu Thắng tiếp lời.
"Cái này…" Từ Hành muốn nói lại thôi.
Bây giờ, đối phương chỉ yêu cầu cung cấp suất ăn tập thể, còn không chê bai môi trường, càng không có ý định đến huyện thành huyện A Tắc, trực tiếp chặn hết mọi đường lui, hắn thực sự không có lý do gì để từ chối nữa.
Hắn cũng không thể nói rằng khu cắm trại bây giờ thực ra là để đối phó với các ông, chờ đên skhi các ông rời đi là chúng tôi sẽ đóng cửa.
"Vậy thì,,,"
"Vậy thì cứ quyết định vậy đi! Tiểu Từ, lát nữa tôi sẽ kết bạn với cậu trên Wechat, tiện thể chuyển một khoản tiền đặt cọc! Hai ngày trước khi đoàn đội chúng tôi xuất phát đến chỗ cậu, tôi sẽ báo tin cho cậu."
Mã Hữu Thắng lập tức lấy điện thoại ra, bấm một cái, trên màn hình điện thoại của ông ta lập tức xuất hiện một mã QR kết bạn.
“A, vậy thì cảm ơn chú và Mã tổng đã chiếu cố. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho mọi người.”
Từ Hành gãi đầu, lộ ra một nụ cười “cảm ơn.”
Cùng lúc đó, Hải thị.
Một vài thanh niên nam nữ xuất hiện trong một câu lạc bộ cao cấp, một người trong số đó chính là Vương Long, những người khác là bạn đồng hành đi xe đạp cùng hắn ta.
Vương Long gọi vài chai rượu, lại tùy ý chọn thêm một số món ăn, sau đó mới tựa người vào ghế sofa.
"Anh Long, lát nữa Nguyệt Nguyệt có đến không?" Một thanh niên nhìn về phía Vương Long.
"Không đến! Chiều nay cô ấy đột nhiên có chút việc, đến khi xử lý xong thì chắc là muộn rồi." Vương Long lắc đầu.
"Ồ, đúng rồi, anh Long, chẳng phải anh nói hôm nay “nhạc phụ tương lai” của anh sẽ đến cắm trại ở chỗ người anh em Tân Sinh sao? Thế nào? Ông ấy sinh hoạt thoải mái không? Hay là tức giận rồi?” Thanh niên kia tạm dừng một chút rồi lại nói.
Hắn ta vừa dứt lời, những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Vương Long, bọn họ rõ ràng là cũng rất muốn biết kết quả.
Bố vợ tương lai của Vương Long nổi tiếng là có tính tình bướng bỉnh, nếu như ông ta cho rằng Vương Long làm việc không đáng tin cậy, vậy thì sẽ hoàn toàn gắn cái mác con người không đáng tin cậy cho Vương Long, sau này chắc chắn sẽ gây ra một vài trở ngại trên con đường kết hôn của Vương Long và Ngô Nguyệt.
“Ông ấy khá hài lòng!” Vương Long gật đầu.
"Khá hài lòng?"
"Ừ! Nhắc đến chuyện này, tôi thực sự phải cảm ơn người anh em Tân Sinh, cậu ấy thực sự quá trượng nghĩa rồi! Chỉ vì muốn hoàn thành lời khoác lác của tôi, cậu ấy thực sự đã dành một ngày để thực hiện một cuộc đại tu lớn ở nơi đó! Mọi người nhìn đi.”
Nói xong, Vương Long lấy điện thoại ra, bấm vài cái trên màn hình, đưa cho thanh niên kia.
“Ôi trời, thay đổi lớn như vậy? Cậu ấy còn cố ý trồng cây, rải đá vụn nữa.”
Sau khi xem rõ đoạn video trên điện thoại di động của Vương Long, mọi người lập tức nhìn nhau, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Ừm! Lúc đầu tôi chỉ bảo người anh em Tân Sinh lập một cái thực đơn để ứng phó là được rồi, nhưng mọi người nhìn đi, cậu ấy còn lắp cả biển hiệu.”
Nhắc đến Từ Hành, Vương Long không nhịn được mà lại giơ ngón tay cái lên.
“Người anh em này thực sự rất đáng để kết giao!” Một lúc lâu sau, những người khác mới đưa điện thoại lại.
"Đúng vậy!"
"Vậy thì anh định làm gì để cảm ơn người anh em Tân Sinh? Tôi thấy cậu ấy chắc chắn đã tốn rất nhiều tiền và công sức cho việc này. Nhưng dạo này anh bận rộn nhiều việc ở đây như thế, chắc là tạm thời không thể tới bên đó được.”
Một lát sau, một người trong số đó nhìn về phía Vương Long.
Bọn họ rất hiểu tính tình và tính cách của Vương Long, hắn ta là kiểu người được người khác giúp đỡ một giọt nước thì chắc chắn sẽ báo đáp cả suối nguồn.
"Tôi vốn định trực tiếp chuyển tiền cho người anh em Tân Sinh, nhưng lại nghĩ với tính cách của cậu ấy thì chắc chắn sẽ không nhận tiền. Thế nên, chiều nay tôi đã gọi điện cho bạn tôi ở tỉnh Túc Thanh, nhờ vả đối phương mua giúp một số vật liệu, ước tính vài ngày nữa chuyển đến tiểu trấn Băng Hồ." Vương Long nói.
"Vật liệu?" Mọi người ngẩn người.
“Ừ! Tôi thấy căn nhà mái bằng mà người anh em Tân Sinh đang ở thực sự không kiên cố chút nào, ngay cả căn nhà thép tiền chế cũng chỉ là tạm bợ thôi.
Nếu tôi đoán không sai, sau này cậu ấy nhất định phải tu sửa nhà cửa, thế nên tôi đã mua một số gạch ngói, gỗ, cát vàng, xi măng.
Những thứ khác thì người anh em Tân Sinh có lẽ không cần, nhưng mấy cái này thì cậu ấy chắc chắn sẽ dùng đến. Quan trọng nhất là chỉ cần chuyển đồ đến đó, cậu ấy có muốn trả lại cũng không trả được.” Vương Long mở lời giải thích.
Theo hắn ta nghĩ, món qùa cảm ơn này chắc chắn là thiết thực nhất, và cũng là thứ mà Từ Hành cần nhất.
"Đó cũng là một ý kiến không tệ, chỉ là, anh mua bao nhiêu thế? Chứ lỡ đến lúc đó người ta xây được một nửa căn nhà thì hết vật tư thì ngại lắm.” Người thanh niên kia gật đầu một cái.
Người này tên là Lý Chu, có thể coi là anh em thân thiết nhất của Vương Long.
“Cái này thì cậu không cần lo lắng! Bạn tôi nói rằng số lượng vật liệu được chuyển đến tiểu trấn Băng Hồ đủ để xây nên ba năm tòa biệt thự ở đó, người anh em Tân Sinh ắt hẳn có thể sử dụng dư dả.” Vương Long cười nói.
"Ồ, vậy thì ổn rồi!"
"Ừ! Sau khi xử lý xong mọi chuyện bên này, thì tôi sẽ đưa Tiểu Nguyệt đến chỗ người anh em Tân Sinh.”
“Được! Em cũng muốn đi! Thực sự rất muốn được ăn lại thức ăn do người anh em Tân Sinh nấu.”
…
Giang thành, một địa phương với mật độ nhân khẩu thường trú hơn mười triệu, cũng là một trong mười thành phố hàng đầu của Hạ quốc.
Lúc này, đèn hoa bật sáng.
Trước lối vào của một khu dân cư cao cấp ven sông, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác cũ kỹ trên người do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không có dũng khí bước vào khu dân cư.
Mãi một lúc sau, người đàn ông có chút mất mát, ngồi xuống lề đường, lướt điện thoại hồi lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu.
Ông ta bấm một số điện thoại.
Tút. Tút. Tút.
Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối.
"Alo!"
Ngay sau đó, trong điện thoại truyền ra một giọng nói hơi lạnh lùng.