“Lão Lê, là tôi! Chung Nhược Phi!”
Nhìn thấy điện thoại được kết nối, người đàn ông hít một hơi thật sâu, vừa lo lắng vừa thận trọng mà lên tiếng.
"Lão Chung! Anh được ra tù trước thời hạn à?” Ngay sau đó, người ở đầu dây bên kia điện thoại lộ ra một tia kinh ngạc.
“Ừm!” Người đàn ông thấp giọng trả lời một câu.
Tuy nhiên, ngay khi người đàn ông mở miệng định nói thêm điều gì đó, thì trong điện thoại lại truyền đến giọng nói: "Ra sớm là chuyện tốt, sau này anh hãy làm người cho tử tế, đừng có làm những chuyện vi phạm pháp luật nữa. Được rồi, tôi còn có chút việc, cúp máy trước đây!"
Ngay sau đó, điện thoại của người đàn ông đã truyền ra tiếng tút tút.
"Tôi vi phạm pháp luật? Còn là anh em năm đó sống chết có nhau nói ra lời này nữa? Ha ha ha!”
Một lúc lâu sau, người đàn ông nhìn vào chiếc điện thoại đã tắt màn hình, khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười tự giễu như đã thấu hiểu hết thói đời.
Lại qua một lúc lâu, người đàn ông đứng dậy, phủi đất trên mông, đi đến một thùng rác, không chút do dự ném chiếc điện thoại vào đó.
“Cút mẹ mày đi, cuộc đời chó má!” Người đàn ông lạnh lùng cười một tiếng.
Ông ta kiên quyết bước đi về phía xa, rất nhanh đã biến mất ở cuối phố.
Đêm tối mênh mông, mười giờ tối.
Cảng thị.
Vẫn là xe cộ đông đúc, dường như cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu.
Trụ sở chính của tập đoàn Y tế Từ Thị, tại văn phòng chủ tịch, Từ Lãng không vì đợt mưa dài hơi ở Tây Bắc mà quan tâm đến tình hình cụ thể của Từ Hành, ông ta hiện ngồi trước bàn trà, trò chuyện với một người đàn ông trung niên mặc âu phục.
"Chủ tịch, tình hình gần đây của tập đoàn có chút không ổn, phe cánh phó chủ tịch và tổng giám đốc dường như luôn tìm cách loại bỏ nhân sự của chúng ta. Đặc biệt là những bệnh viện chi nhánh, một số kẻ đã bắt đầu thách thức quyền uy của viện trưởng rồi.”
Người đàn ông từ từ đặt tách trà xuống, nhìn về phía Từ Lãng với ánh mắt lo lắng.
"Tôi biết! Nhưng bây giờ chúng ta có quá ít người tài! Ngay cả đứa con trai bất hiếu của tôi cũng không chịu về tập đoàn để làm việc, thậm chí còn đang giận dỗi với tôi!"
Từ Lãng xoa xoa huyệt thái dương, mơ hồ có cảm giác chính mình giống như một lão tướng tuổi xế chiều, một anh hùng đã hết thời.
"Chủ tịch, Tiểu Hành sớm muộn gì cũng sẽ làm việc cho tập đoàn thôi! Còn về phương diện người tài, tôi lại có một ứng cử viên sáng giá cho ngài. Nếu như hắn ta gia nhập tập đoàn, thì chúng ta chắc chắn có thể lật ngược tình thế."
Người đàn ông nói đến đây, thì hơi ngập ngừng một chút, vô thức liếc nhìn cửa ra vào, sau đó mới nhỏ giọng nói tiếp.
"Ồ? Là ai!" Từ Lãng nghiêng người, lập tức tỏ ra hứng thú.
“Chung Nhược Phi!"
“Ồ? Chung Nhược Phi? Chung Nhược Phi của Y tế Thiên Từ đúng không? Hắn ta được ra từ trước hạn à?”
Từ Lãng có chút chấn động, chìm vào hồi ức.
Hai mươi năm trước, các tập đoàn y tế tư nhân đã tận dụng những chính sách thuận lợi mà phát triển mạnh mẽ. Trong số đó, Y tế Thiên Từ có tốc độ mở rộng nhanh nhất, đồng thời cũng là doanh nghiệp hàng đầu thời đó, mà Chung Nhược Phi chính là một trong những cổ đông của Y tế Thiên Từ.
Nhưng sau đó, không biết chuyện gì đã xảy ra, Chung Nhược Phi đột ngột từ bỏ toàn bộ cổ phần, còn bị tuyên án mười năm. Kết quả, bước tiến mở rộng của Y tế Thiên Từ cũng vì thế mà dừng lại, tập đoàn Y tế Từ Thị nhân cơ hội đó mà trỗi dậy, cuối cùng trở thành doanh nghiệp ngang hàng với Y tế Thiên Từ.
Hơn nữa, trong ngành còn lan truyền một câu nói.
Đó là, nếu như Chung Nhược Phi không xảy ra chuyện, thì thị trường y tế tư nhân căn bản sẽ không có chỗ cho Y tế Từ Thị, bởi vì Y tế Thiên Từ chắc chắn sẽ có thể một tay che trời.
Nói như thế, cũng đủ để nhìn thất thực lực và thủ đoạn của Chung Nhược Phi.
"Vâng! Tôi nghe nói hắn ta có biểu hiện nổi bật ở trong tù, nên được ra trước hạn ba năm! Mọi người trong ngành đều biết rõ năng lực của Chung Nhược Phi, nếu như ngài có thể lôi kéo hắn ta về dưới trướng thì...” Người đàn ông nhỏ giọng nói tiếp.
Về lý do tại sao Chung Nhược Phi lại phải đi tù, rất nhiều người trong ngành đều biết rõ! Hắn ta chỉ là bị mấy cổ đông khác hợp sức gài bẫy, thế nên bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện đó.
"Năng lực của Chung Nhược Phi thì tất nhiên là không cần phải bàn, nhưng hắn ta sẽ chịu đi theo tôi sao?”
Sau khi phục hồi tinh thần, trên mặt Từ Lãng thoáng qua một tia do dự.
Không phải là ông không muốn chiêu mộ nhân tài này, mà là nhân vật kiêu hùng như Chung Nhược Phi chưa chắc sẽ đầu quân cho Y tế Từ Thị.
"Chủ tịch, không thử thì làm sao biết được! Chung Nhược Phi chắc chắn căm hận Y tế Thiên Từ đến tận xương tuỷ, mà Y tế Từ Thị lại là tập đoàn duy nhất có thể chống lại Y tế Thiên Từ!” Người đàn ông được gọi là lão Thái vội vàng nói tiếp.
“Nếu đã như vậy, không bằng thử một chút?”
Từ Lãng đứng dậy, đi lại vài bước, sau đó nhìn về phía người đàn ông.
"Được, trước tiên tôi sẽ nghĩ cách nhờ người liên lạc với Chung Nhược Phi. Nếu như có thể liên lạc được, thì tốt nhất là chủ tịch đích thân tới gặp hắn ta, thẳng thắn nói chuyện với hắn ta, nói không chừng sẽ thành công.”
"Được! Vậy cứ quyết định như vậy đi!"
"Vâng!"
"Đúng rồi, chủ tịch, hai ngày nay phó chủ tịch đã gửi một văn bản cho bộ phận nhân sự, đề nghị bổ nhiệm con trai ông ta là Từ Nguyên làm phó viện trưởng của một bệnh viện hạng II trực thuộc quyền quản lý chúng ta, thể hiện ý tứ rèn luyện thế hệ đời sau vô cùng rõ ràng, ngài xem...”
Nói xong những việc trọng yếu, người đàn ông đột nhiên nhớ ra chuyện này, lại tiếp tục nói.
“Một phó viện trưởng bệnh viện hạng II thì cũng không gây ra sóng gió gì, chúng ta cũng không cần vì chuyện này mà kích thích mâu thuẫn giữa đôi bên! Hơn nữa, mấy ngày nữa Tiểu Hành có lẽ sẽ về tập đoàn, đến lúc đó tôi cũng nghĩ cách sắp xếp cho Tiểu Hành một chút.” Từ Lãng lập tức xua tay.
Hiện tại, tập đoàn Y tế Từ Thị vẫn là chiến trường của thế hệ cũ, Từ Nguyên là vãn bối, vẫn phải đứng ở phía sau.
"Tôi biết rồi!"