"Xây kiến trúc cổ? Vậy có cần phải tìm thêm thợ không? Chỉ có hai chúng ta thì hơi khó."
Nghĩ một lúc, Từ Hành nhìn về phía Lưu Minh.
Mặc dù thể lực của hắn càng ngày càng tăng cường, có thể kiên trì rất lâu! Nhưng chỉ với hai người mà xây được vài tòa kiến trúc cổ trong thời gian một tháng, nghe thế nào cũng thấy hơi không thực tế.
"Hai chúng ta thực ra cũng có thể làm được, chỉ là tiến độ sẽ hơi chậm…”
Lưu Minh xoa xoa cằm.
Nhưng ngay khi Lưu Minh định nói thêm điều gì đó, thì bên ngoài bếp đột nhiên truyền đến vài giọng nói của những người đàn ông lạ: “Ông chủ, ông chủ!”
"Có chuyện gì vậy? Lại có người đến nữa sao?"
Từ Hành và Lưu Minh nhìn nhau, vô thức đứng dậy, đơn giản là vì nghe giọng nói rõ ràng không phải là của nhóm người Ngô Hiểu Văn.
"Ông chủ, ông chủ.” Lúc này, giọng nói lại yếu ớt vang lên.
"Đi, ra xem nào!" Từ Hành nói xong, lập tức mở cửa phòng.
Hắn đã nghĩ, nếu đó là thực sự khách du lịch đi ngang qua đến cắm trại, thì hắn cũng sẽ nhất quyết từ chối tiếp đón họ cho dù có phải viện lý do gì đi chăng nữa.
Tuy nhiên, khi Từ Hành bước ra khỏi cửa, nhìn thấy tình hình bên ngoài thì lập tức nuốt hết những lời muốn nói vào trong.
Lưu Minh đi theo sau cũng tỏ ra kinh ngạc.
Lúc này, hơn chục chiếc xe máy đỗ bên vệ đường, hai bên yên sau của từng chiếc xe đều buộc hai chiếc túi dệt bằng nhựa màu sặc sỡ đựng đồ đạc và chăn màn, những chiếc túi dệt bằng nhựa này không ngừng nhỏ nước mưa xuống.
Nhìn lại phía trước những chiếc xe máy, có hơn mười người đàn ông trung niên mặc quần áo công trường, quấn bạt chống nước khắp người, đi ủng nhựa dính khá nhiều bùn đất, tóc tai người nào người nấy đều bết chặt vào trán vì cơn mưa dọc đường.
Thấy Từ Hành đi ra, một người đàn ông đứng đầu vội vàng bước tới, nhìn hắn với ánh mắt cầu xin.
"Ông chủ, chào anh, hiện tại trời đang mưa to, đường sá đi lại khó khăn, chúng tôi có thể trú mưa ở đây không? Đợi đến khi mưa tạnh một chút, chúng tôi sẽ lập tức rời đi, chắc chắn sẽ không làm phiền những vị khách kia của anh đâu.”
"Trú mưa? Được thôi, mọi người đi theo tôi!”
Từ Hành liếc nhìn Lưu Minh, không hỏi thêm gì nữa, lập tức đến "phòng khách”, mở cửa cho mười người đàn ông trung niên kia.
Không cần hỏi cũng có thể biết những người này làm nghề gì, cảnh tượng này vào cuối mỗi năm đều diễn ra ở nhiều nơi, quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Tất nhiên, Từ Hành cũng không phải kiểu người "Thánh mẫu bạch liên hoa", hắn chỉ là cảm thấy việc trú mưa không phải chuyện gì to tát, cho nên thuận tiện ra tay giúp đỡ mà thôi.
"Cảm ơn ông chủ!"
Nhìn thấy Từ Hành đồng ý, cả nhóm người vô cùng mừng rỡ, vội vàng đi theo vào nhà.
"Chú Lưu, tôi vừa mới đun nước nóng ở bên kia, chú lấy giúp bọn họ nhé."
Nhìn thấy một số người đàn ông đã lạnh đến mức tím tái cả môi, Từ Hành khẽ thở dài, nói với Lưu Minh.
“Ừm!” Lưu Minh gật đầu, quay người rời khỏi nhà.
"Ông chủ, cảm ơn anh rất nhiều! Anh cho chúng tôi vào trú mưa là đã tốt lắm rồi, chúng tôi không dám làm phiền anh lấy nước nóng nữa đâu!” Người đàn ông đứng đầu vừa nghe, vội vàng xua tay.
"Không sao, uống chút nước nóng để xua tan hơi lạnh."
Từ Hành lại một lần nữa quan sát kỹ người đàn ông này.
Nghe giọng nói, nhìn màu da, thì bọn họ hẳn là người địa phương.
Két!
Cửa phòng lại mở ra, Lưu Minh đi nhanh, về cũng nhanh, một ấm nước nóng lập tức được đặt trên mặt đất.
“Vậy... một ấm nước nóng bao nhiêu tiền? Tôi trả tiền cho anh?”
Người đàn ông nhìn ấm nước nóng, liếm môi một cái, ngập ngừng một lúc rồi thò tay vào túi áo ngực, định móc tiền ra trả.
"Không cần tiền!"
Từ Hành thấy vậy, vội vàng đưa tay ra ngăn cản động tác của người đàn ông.
"Như vậy sao được... Anh bên này...” Người đàn ông không thể móc tiền, càng trở nên không tự nhiên.
"Thực sự không cần đâu, thế này nhé, các anh cứ uống nước nóng nghỉ ngơi trước đi, nếu còn cần giúp gì thì cứ gọi tôi."
Từ Hành gật đầu ra hiệu với Lưu Minh.
Nói xong liền rời khỏi phòng.
Từ Hành biết, chỉ cần hắn và Lưu Minh ở đây, những người này sẽ càng không tự nhiên, càng không thoải mái.
Tuy nhiên, điều mà Từ Hành không ngờ tới là…
Hắn và Lưu Minh vừa mới về bếp được vài phút, người đàn ông đứng đầu đã lại gõ cửa.
"Có phải hết nước nóng rồi không? Tôi sẽ lấy thêm một ấm cho mọi người.”
Từ Hành mở cửa, nói.
Hắn còn tưởng bên kia hết nước nóng rồi, dù sao bọn họ có tận mười người, một ấm nước ắt hẳn không đủ.
"Ông chủ, nước vẫn còn, mà tôi... tôi có thể sấy ví tiền ở chỗ anh không? Trên đường trở về tôi không để ý, đến tận lúc nãy mới phát hiện ví ướt hết rồi." Người đàn ông có chút ngượng ngùng nói.
"Vậy thì vào đây đi.”
Từ Hành nhìn thoáng qua quần áo ướt sũng của người đàn ông, rồi lại liếc nhìn bếp lò.
Vì lát nữa phải chuẩn bị bữa trưa cho nhóm người Ngô Hiểu Văn, nên ngọn lửa trong bếp lò đất đang cháy rất to.
"Ông chủ, anh đúng là người tốt bụng!" Người đàn ông mừng rỡ, lại một lần nữa cảm ơn.
"Quá khen rồi!"