Thời gian trôi qua từng phút từng giây, để tránh cho người đàn ông kia mất tự nhiên, Từ Hành bắt đầu thái khoai tây vừa trò chuyện với ông ta.
“Các anh là người địa phương sao?"
"Chúng tôi đều là người dân huyện A Tắc, tôi tên là Trương Đại Bằng, là người dân thôn Hồng Liễu Loan, mấy người khác đều ở cùng thôn với tôi.”
Người đàn ông vội vàng nói.
“Thôn Hồng Liễu Loan?"
Từ Hành nảy ra một ý tưởng.
Kể từ khi có chức danh "Bí thư uỷ ban” thôn Băng Hồ, hắn cũng đã xem không ít tài liệu của huyện A Tắc, biết được thôn Hồng Liễu Loan nằm ở phía bắc huyện thành năm mươi km, cách thôn Băng Hồ hai trăm km.
Toàn bộ thôn bao gồm hơn năm trăm nhân khẩu, hầu hết phụ nữ ở lại trong thôn để trồng trọt canh tác, còn thanh niên trai tráng thì đi làm thuê ở tỉnh Tân Cương để kiếm tiền sinh hoạt.
Mặc dù dân số ở đó còn không bằng một thôn nhỏ ở miền Nam, nhưng Hồng Liễu Loan cũng được coi là một thôn khá giả rồi ở huyện A Tắc rồi.
"Vậy sao năm nay mọi người về sớm thế?"
Từ Hành dừng lại một chút, lại hỏi.
"Ôi, chúng tôi đều là công nhân xây dựng, mà tình hình kinh thế năm nay không được tốt lắm, tỉnh Tân Cương bên kia cũng không có nhiều công trình. Chúng tôi đi làm một ngày thì nghỉ bốn năm ngày, hơn nữa còn không dễ đòi tiền công, thế nên đành quay về thôi."
Một tia cay đắng hiện lên trên khuôn mặt của Trương Đại Bằng.
Chỉ những người đi làm ăn xa xứ như bọn họ mới hiểu được nỗi khổ này.
"Ồ! Năm nay cứ thế này thôi sao?" Từ Hành không hỏi thêm nữa.
"Cứ thế này thôi! Để xem năm sau mọi chuyện có khá hơn không. Nếu như năm sau mà vẫn không có việc làm ổn định, thì chúng tôi sẽ đi về miền Nam."
Trương Đại Bằng vừa nói vừa lật ví.
“Người anh em, vậy các anh không định thử đến các thành phố gần đây xem thế nào sao?"
Lưu Minh ngồi một bên vốn không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ nghe Từ Hành và Trương Đại Bằng trò chuyện, lúc này khẽ thở dài.
“Chúng tôi không có ý định đó! Mặc dù về nhà không có việc làm, nhưng cũng không tốn quá nhiều tiền chi tiêu, tốt hơn việc lang thang ở bên ngoài. Còn về các thành phố xung quanh... Nếu có thể tìm được việc ở xung quanh, thì chúng tôi đâu cần phải đi xa như vậy." Trương Đại Bằng thở dài.
"Đúng là như vậy! À đúng rồi, không biết các anh có muốn làm việc bán thời gian ở đây không? Tiền công có thể không bằng ở tỉnh Tân Cương, nhưng chắc chắn tốt hơn ở nhà."
Từ Hành định tiếp tục trò chuyện, nhưng khi thấy ánh mắt đượm buồn của Trương Đại Bằng, thì lập tức nói ra ý tưởng của mình.
"Làm việc bán thời gian?"
Lưu Minh ở bên cạnh sững sờ, nhưng rất nhanh đã ngầm hiểu được ý tứ của Từ Hành.
Nửa giờ trước, bọn họ còn đang thảo luận về vấn đề thiếu nhân lực! Nếu có thể giữ lại mười người này, thì bọn họ sẽ gia tăng tiến độ xây dựng nhà cổ, đến lúc đó chắc chắn có thể hoàn công trước khi đội ngũ team building của Công ty Truyền thông Hữu Thắng đến đây!
"A? Bên anh có việc gì sao?” Trương Đại Bằng hơi sửng sốt, vô thức nhìn xung quanh.
"Là thế này, ngay khi trời quang mây tạnh, chúng tôi dự định xây vài căn nhà ở đây, thế nhưng lại thiếu nhân lực! Chúng tôi có thể trả lương hàng ngày cho các anh, hơn nữa còn cung cấp ba bữa một ngày cho các anh luôn. Tất nhiên, nếu các anh cảm thấy công việc này hơi vụn vặt, thì chúng tôi lại tìm người khác.”
Từ Hành khẽ khàng gật đầu.
"Vậy thì tốt quá! Ông chủ, đừng nói gì đến việc lớn việc nhỏ, bây giờ chỉ cần có việc làm là tốt lắm rồi! Hơn nữa, tiền công của chúng tôi cũng không cao, mọi người thực ra đều là thợ hồ, mỗi ngày chỉ kiếm được hai trăm thôi!”
Nghe nói sẽ được tiền công theo ngày, còn được bao cả ba bữa ăn, Trương Đại Bằng lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, vội vàng đồng ý.
Thậm chí còn sợ Từ Hành đổi ý!
"Vậy thì cứ quyết định như vậy đi!"
Từ Hành và Lưu Minh mỉm cười với nhau, lập tức đồng ý.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã đến bảy giờ rưỡi, cơn mưa cuối cùng cũng nhỏ lại một chút.
Bởi vì Trương Đại Bằng và những người khác quyết định ở lại làm việc, cho nên khu cắm trại lập tức trở nên náo nhiệt hơn hôm qua.
Hơn nữa, Từ Hành còn cố ý lấy lò nướng ra để làm một bữa tiệc nướng nhỏ cho họ, đồng thời chuẩn bị cho bữa trưa hôm sau.
Hắn đã hứa sẽ lo ba bữa ăn một ngày cho bọn họ, thì lo thêm một hai ngày này nữa thì cũng không khác nhau là mấy!
Ngoài ra, Từ Hành còn kê thêm một số ghế gỗ vào "Phòng khách” để tạo thành một chiếc giường lớn ở đây.
Nhóm người Trương Đại Bằng đều có chăn gối của riêng mình, trong thời gian tiếp theo, bọn họ sẽ ở trong đó.
Còn nhóm người Ngô Hiểu Văn vẫn gọi món cho bữa chiều như thường lệ, không hề bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Trương Đại Bằng.
Thậm chí, Trương Đại Bằng và những người khác, ngoài việc đi vệ sinh, thì hầu như không đến khu cắm trại bên kia.
"Lần này phải mua nhiều thứ như vậy sao?"
Lúc này, Từ Hành đã làm xong mọi việc ở trong bếp, hắn nhìn vào danh sách vật tư cần mua do Lưu Minh biên soạn, vô thức lên tiếng.
Chỉ thấy trên danh sách này liệt kê đến hàng trăm mục.
“Đó là nhờ có người anh em Vương Long đã mua tặng vật liệu xây dựng, cho nên chúng ta không cần phải cân nhắc đến nhà thép tiền chế nữa. Nếu không, danh sách này thậm chí còn dài hơn!" Lưu Minh gật đầu.
Dự báo thời tiết cho biết đợt mưa này sẽ chấm dứt vào trưa mai, vì vậy ông dự định sẽ lên đường vào sáng mai, cố gắng sẽ về khu cắm trại trước khi trời tối.
Đến ngày kia, những công nhân đó chính thức bắt đầu làm việc.
Bất kể lô vật liệu xây dựng đó có đến hay không, thì trước tiên cần phải san bằng nền đất.