Chương 83: Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)

Mùa đông ở Tây Bắc không có cảnh đẹp? (1)

Phiên bản dịch 5314 chữ

"Chú chỉ thuê máy xúc thôi, hay thuê cả người lái và máy xúc?" Thanh niên đánh giá Lưu Minh từ trên xuống dưới.

"Thuê cả người lái! Tôi còn cần một máy xúc đất, một máy cẩu nhỏ và một máy đào rãnh. Đúng rồi, nếu bên cậu có cho thuê xe chở đất, thì chúng tôi cần thuê hai chiếc." Lưu Minh gật đầu nói.

Theo kế hoạch của ông và Từ Hành, Di Viên sẽ được xây dựng ở phía nam của khu cắm trại; Ngay cả bãi đậu xe rải đá vụn cũng được cải tạo, nâng cấp thành quảng trường nhỏ trước cổng chính của Di Viên.

Hiện tại, phía nam của khu cắm trại đầy rẫy tàn tích và đống đổ nát.

Để có thể tiếp đãi đoàn đội hơn một trăm người vào một tháng nữa, thì cần phải có những loại máy móc này.

"Cần nhiều thế ư? Ông chủ của ông làm công trình gì vậy?"

Nghe đến đây, thanh niên lập tức lấy một hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu đưa cho ông.

"Cảm ơn, tôi không hút thuốc! Chỉ là một dự án xây dựng bình thường thôi. Đúng rồi, ông chủ của chúng tôi nói rằng liệu bên cậu có thể sắp xếp thêm hai tài xế nữa không, ông ấy muốn làm việc liên tục trong 24 giờ, chia thành ba ca." Lưu Minh đẩy điếu thuốc về.

"Ồ, sắp xếp tài xế thì không thành vấn đề, làm việc ba ca liên tục cũng không thành vấn đề! Chẳng qua tiền công…" Thanh niên dừng lại một chút, rồi lại mở lời.

"Tiền công có thể thanh toán theo ngày hoặc sau khi hoàn công, tùy các anh!"

Lưu Minh rất tự tin.

Mặc dù cho đến bây giờ Từ Hành vẫn chưa kể cho ông nghe chi tiết về quá khứ hay gia cảnh của mình, càng không nói tại sao hắn ta lại sinh sống một mình tại thôn Băng Hồ, nhưng có một điều Lưu Minh chắc chắn, đó là Từ Hành tuyệt đối không phải người nghèo!

Cho dù là hành động âm thầm mua cây hoè, hay hành động chuyển khoản trước lần khởi hành này, thì cũng đủ chứng minh điều đó.

Vì vậy, ông chỉ cần làm việc, còn tiền bạc thì không phải lo.

"Tiền công có thể được trả theo ngày ư? Chú, cháu tên Phùng Quân. Bây giờ chúng ta vào nhà cùng uống chén trà, sau đó bàn bạc thêm về những thứ khác nhé? Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ lập tức ký hợp đồng!"

Nghe nói là tiền công có thể được trả theo ngày, thái độ của thanh niên này tốt hơn trước.

"Được!"

Cứ như vậy, thanh niên và Lưu Minh đi về phía căn nhà mái bằng, vừa đi vừa tiếp tục trò chuyện về các vấn đề liên quan.

"Chú ơi, dự án này ở đâu vậy?"

"Thôn Băng Hồ!"

"Thôn Băng Hồ? Chính là thị trấn dầu mỏ bỏ hoang đó sao? Bên đó đã được phát triển lại ư?"

"Cũng không tính là phát triển!"

"Ồ, vậy thì có vẻ cần mang thêm lều sang bên đó! Đúng rồi chú ơi, việc ăn uống thì như thế nào? Bên đó có bếp ăn công trường hay công nhân phải tự giải quyết? Nếu theo tiêu chuẩn của chú, thì cháu có lẽ sẽ điều phối khoảng 20 người đến đó."

"Bếp ăn công trường ư?"

Thanh niên vừa hỏi lại, khiến Lưu Minh dừng bước.

Nói thật, ông chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Trước đó, Từ Hành đã lập kế hoạch tổng thể xây dựng Di Viên với số lượng người nhất định, nhưng bây giờ lại phát sinh nhiều người hơn dự tính. Như vậy thì phải làm sao? Cũng không thể ngày nào cũng đun nước nấu cơm được.

Dừng lại một chút, Lưu Minh quay đầu nói.

"Chúng tôi tạm thời chưa thống nhất vấn đề này, lát nữa tôi sẽ gọi điện hỏi ông chủ, xem xem cậu ấy sắp xếp thế nào!"

"Chú ơi, nếu không tiện thì cháu có thể hỏi giúp chú! Cháu quen biết một số đơn vị chuyên cung cấp đồ ăn gần công trường, cơ bản là ở đâu có công trình thì bọn họ có mặt ở đó! Chẳng qua cháu không biết bọn họ có chịu đến thôn Băng Hồ hay không."

"Có cả đơn vị cung cấp đồ ăn nhanh như vậy ư?" Lưu Minh thay đổi sắc mặt.

"Có! Nhưng đó cũng không được coi là đơn vị cung cấp đồ ăn, chỉ có thể coi là quầy hàng lưu động ở công trường."

"Được, vậy thì trước tiên cậu cứ hỏi giúp tôi, xong rồi tôi sẽ nói với ông chủ."

"Vâng chú!"

Sau cơn mưa trời lại sáng, Tây Bắc trở về cảm giác mùa hè, chín giờ tối mặt trời mới lặn.

Thôn Băng Hồ không còn vẻ tĩnh lặng như trước, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng nói chuyện và tiếng cười đùa.

Nhìn đống vật liệu xây dựng chất đống như ngọn núi nhỏ trên bãi đất trống, Từ Hành quay người bước vào căn nhà mái bằng.

Ngay một giờ trước, hắn vừa tiễn Lý Chí Quân rời đi, sau đó lại chào đón Trương Đại Bằng và những người khác từ huyện A Tắc trở về, sau đó lại tiếp tục bận rộn dỡ hàng, mãi tới lúc này mới vừa hết bận.

"Tiền đúng là một kẻ siêu lừa đảo! Chỉ trong một buổi chiều, hơn bảy triệu Hệ tệ trong thẻ đã có chủ mới!"

Rót một cốc nước sôi, Từ Hành lại mở bản thiết kế thi công Di Viên ở trên bàn.

Người bạn của Lý Chí Quân rất năng suất!

Ba giờ chiều hai bên bàn chuyện với nhau qua điện thoại, hơn năm giờ hắn đã nhận được hợp đồng điện tử từ đối phương.

Sau khi ký hợp đồng và đóng tiền đặt cọc, người bạn của Lý Chí Quân nói rằng đội ngũ thi công lắp đặt của mình có thể đi tới công trường vào ngày mai, đồng thời yêu cầu Hành xác định vị trí đào giếng càng sớm càng tốt, để cho đội ngũ bọn họ có thể vừa đào giếng vừa lắp động cơ phát điện sức gió.

"Chắc chắn bên trong Di Viên phải có một cái giếng, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo Di Viên ở thôn Băng Hồ kế thừa phong cách của Di Viên tại Tô Thành trên Trái Đất. Tuy nhiên, về phần cây cối bên trong thì mình phải làm như thế nào đây nhỉ? Chẳng lẽ cũng sao chép tất cả sao?"

Một lát sau, Từ Hành lấy bút đánh dấu vị trí, đồng thời lẩm bẩm một mình.

Bạn đang đọc Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch) của Bát Nguyệt Hoàng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!