Thực ra, việc tái tạo Di Viên nguyên bản cũng không khó như tưởng tượng, đặc biệt là cây cối và những hòn đá ở Thái Hồ.
Trong dự định ban đầu, hắn sẽ thu hoạch không ít xà gỗ và đủ loại phế liệu trong quá trình thi công, từ đó có thể đổi lấy điểm cầm đồ, cuối cùng mua sắm trực tiếp cây cối và đá tảng từ trung tâm mua sắm của hệ thống là được.
Nhưng điều duy nhất khiến Từ Hành lo lắng chính là khí hậu!
Cho dù là ngoài thực tế hay là trên mạng, thì người nào người nấy đều nói rằng mùa đông ở Tây Bắc không có cảnh đẹp!
Hiển nhiên, bọn họ nói như vậy là có lý do.
Tiểu trấn Băng Hồ nằm ở phía Tây Bắc, vào mùa đông sẽ có nhiệt độ thấp nhất là âm 20 đến 30 độ C. Nếu muốn làm hồ ở trong Di Viên, chỉ cần đào sâu một chút, cho dù nước bị đóng băng cũng không ảnh hưởng đến cá tôm bên trong.
Nhưng những cây cối trong bản thiết kế không thể phù hợp với khí hậu như vậy! Một khi mùa đông đến, mọi thứ sẽ trở thành một màu tiêu điều, mà bọn họ không thể mùa đông năm nào cũng dùng nhựa bọc lại được!
"Hay là đổi thành cây thường xanh có khả năng chịu lạnh, chịu rét?"
Từ Hành cầm cốc lên uống một ngụm nhưng lại nhanh chóng lắc đầu,
"Không được! Làm vậy thì khiến cho Di Viên trông có vẻ xanh tươi hơn một chút vào mùa đông, nhưng đồng thời sẽ mất đi cái cảm giác nguyên bản. Sở dĩ Di Viên được ca tụng như vậy, chính là vì mỗi một kiến trúc hay thậm chí là mỗi một cây xanh ở đó đều bổ trợ cho nhau, gia tăng thẩm mĩ tổng thể. Nếu như trồng cây hòe hoặc cây dương bên cạnh bờ hồ, thì cảnh quan có vẻ không ổn cho lắm!"
Phải làm sao?
Trong lúc suy nghĩ, Từ Hành đi đi lại lại một lúc, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng,
"Đúng rồi! Hay là giữ lại một phần gốc cây ban đầu, sau đó bổ sung một vài cây mận? Loại cây này không những không chết cóng, mà còn có thể nở hoa vào mùa đông."
Càng nghĩ, Từ Hành càng thấy ý tưởng này khả thi, mặc dù hắn không dám nói là chắc chắn nhưng ít nhất cũng có thể coi đó là một phương án dự phòng.
Tuy nhiên, đúng lúc Từ Hành còn muốn nghiên cứu thêm xem có giống cây nào phù hợp với thôn Băng Hồ, ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói của Trương Đại Bằng.
"Ông chủ, chú Lưu về rồi!"
Ngay sau đó, Trương Đại Bằng đẩy cửa phòng ra.
"Chú Lưu về rồi ư?"
Nghe vậy, Từ Hành lập tức cất bản thiết kế, bước ra khỏi căn nhà nhỏ.
Mặc dù đoàn xe vận chuyển vật tư đã quay về từ đầu giờ chiều, nhưng chiếc xe bán tải vẫn chất đầy đồ đạc, đây đều là những đồ dùng mà đoàn đội công ty truyền thông Hữu Thắng có thể cần đến trong sự kiện team building.
"Nhiều vật liệu xây dựng như vậy đã được chuyển đến rồi ư? Tiểu Vương ắt hẳn cũng tiêu tốn không ít tiền của!"
Lưu Minh vừa bước xuống xe, nhìn thấy đống gạch xám, ngói xám, gỗ và xi măng được xếp ngay ngắn trên bãi đỗ xe, ông bèn cảm thán một câu rồi mới đi tới trước mặt Từ Hành.
"Chú Lưu, vất vả rồi!" Từ Hành chào hỏi.
"Vất vả gì chứ, đúng rồi Tiểu Từ, cháu đã giải quyết đường nước và đường điện rồi đúng không?"
Lưu Minh xoa xoa tay, có chút kích động.
Sau khi ký hợp đồng lắp đặt động cơ phát điện sức gió, Từ Hành đã gọi điện cho Lưu Minh, tiện thể bổ sung thêm một số đồ điện thường dùng vào danh sách mua sắm của Lưu Minh.
"Vâng! Đội ngũ thi công lắp đặt sẽ tới công trường vào sáng ngày mai, ông chủ bên đó nói rằng xe vận chuyển cánh quạt và động phát điện đã lên đường từ chiều nay!" Từ Hành gật đầu.
"Tốt quá, tôi cũng vừa ký hợp đồng rồi, tối nay bọn họ sẽ bắt đầu chuẩn bị, sáng sớm ngày mai là đến được đây."
Sau đó, Lưu Minh kể lại chi tiết câu chuyện thuê thiết bị và nhân công.
Cuối cùng, Lưu Minh không quên bổ sung một câu.
"Đúng rồi Tiểu Từ, chúng ta nên giải quyết vấn đề ăn uống của những người này thế nào? Vốn dĩ ở đây đã có mười hai thợ hồ, bây giờ chuẩn bị đón thêm gần hai mươi công nhân vận hành máy móc. Đúng rồi! Còn mấy chục người lắp đặt động cơ phát điện sức gió nữa, tính ra thì ít cũng phải trăm người."
"Ăn uống?"
Sắc mặt Từ Hành khẽ dao động.
"Ừ! Về lý thuyết, bọn họ phải tự giải quyết vấn đề ăn uống của mình. TUy nhiên, nơi này vốn là thị trấn bỏ hoang, xung quanh không có nhà hàng, thậm chí còn không có cả một ngôi làng nào cả."
Lưu Minh không khỏi lắc đầu cười khổ.
Chiều nay, khi ký hợp đồng thuê thiết bị, ông chủ Phùng Quân đã liên hệ với một số đơn vị cung cấp đồ ăn nhanh gần công trường,
Kết quả, bọn họ nghe nói công trường nằm ở một thị trấn dầu mỏ bỏ hoang, liền quyết liệt từ chối rồi cúp điện thoại ngay.
"Đúng là như vậy!" Từ Hành xoa cằm.
Hắn ta đã hứa với Trương Đại Bằng là sẽ giải quyết ba bữa cho mười người bọn họ, nhưng cũng không hứa như vậy với những người khác. Về lý thuyết, hắn có thể mặc kệ không quan tâm. Nhưng trước tình hình của thôn Băng Hồ, nếu hắn để cho bọn họ ngày nào cũng ăn đồ khô thì không ổn lắm.
Suy nghĩ một lát, Từ Hành nhìn về phía Lưu Minh.
"Hay là chúng ta trực tiếp tuyển dụng một đầu bếp, sau đó dựng một quán ăn ven đường? Ai thích thì đến ăn, ai không thích thì tự giải quyết?"