Chương 76: Cho ngươi nếm thử tư vị người thân bị giết
"Tốt! Tiêu Phong huynh đệ làm tốt lắm!"
Lưu Tiêu không thể không vỗ tay cho Tiêu Phong, không uổng công mình truyền nhiều thần công vậy cho hắn.
Thiên tư của người này quả nhiên đáng sợ thật, võ công càng cương mãnh thì vào tay hắn lại càng trở nên khủng bố hơn.
"Phục nhi!"
Mộ Dung Bác la to, đau lòng vô cùng, hai mắt muốn nứt ra! Huyết mạch cuối cùng của Mộ Dung Gia đã đứt gãy rồi!
Hắn một lòng chém giết cùng Tiêu Viễn Sơn, không ngờ tên Tiêu Phong này lại hung tàn đến thế, một chiêu liền có thể đánh chết nhi tử Nửa Bước Tông Sư của hắn.
"Hắc... Con ta đó!"
Tiêu Viễn Sơn rống to hơn: "Mộ Dung Bác, ngươi cũng nếm thử tư vị khi người thân bị giết đi."
Tuy hắn phun một ngụm máu ra nhưng trên mặt lại tràn ngập vui vẻ.
"Ta đánh chết ngươi!'
Mộ Dung Bác muốn quay sang giết chết Tiêu Phong, tuy nhiên lại bị Tiêu Viễn Sơn kéo lại.
"Để mạng lại đây!"
"Ngươi hại chết mẹ ta, khiến ta cùng phụ thân xa cách hơn ba mươi năm trời."
Tiêu Phong dựng hết râu tóc lên, như một mãnh hổ đang điên, phóng thẳng về phía Mộ Dung Bác.
Thế nhưng những tử sĩ kia lại liều chết để chặn Tiêu Phong lại.
"Phong nhi, ngươi giết sạch bọn hắn trước đi, hôm nay ta phải nhổ tận gốc tất cả thế lực của Mộ Dung gia mới được, Mộ Dung Bác cứ giao cho vi phụ!"
Tiêu Viễn Sơn muốn tự tay mình giết Mộ Dung Bác.
Cả hai lúc này đã phát cuồng lên, liều mạng rồi.
Mỗi lần giao thủ xong đều sẽ có một người phun một ngụm máu.
Kình khí kinh khủng như bão cấp 13 đang điên cuồng phá huỷ tất cả những gì nó đi qua.
Bàn tay của hai người đã nát tươm từ lâu rồi, quần áo cũng đã rách rưới te tua.
Chờ đến lúc Tiêu Phong đánh chết tên tử sĩ cuối cùng của Mộ Dung gia, khi nhìn lại đã thấy Tiêu Viễn Sơn tóc trắng cả đầu, sinh mệnh gần hao hết.
Mộ Dung Bác lúc này cũng không khá hơn là bao, chỉ tốt hơn Tiêu Viễn Sơn một tý.
Hai người ban đầu cố gắng luyện 72 tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, nhưng lại không chịu nghiên cứu phật pháp, trong người đã mang ám thương đầy mình.
Liều lĩnh chém giết lâu như thế thì các ám thương đều đồng loạt phát tác.
Thương càng thêm thương, cả hai đã đến cuối đường rồi.
"Cha!"
Trong lòng Tiêu Phong run lên, có cảm giác không ổn.
Hắn cảm giác được lúc này sinh mệnh của Tiêu Viễn Sơn chỉ như một tàn lửa trước gió, gần đất xa trời, lúc nào cũng có thể tắt ngúm.
"Chết!"
Hắn không dám dây đưa nữa, đánh một chưởng để giết Mộ Dung Bác.
Mộ Dung Bác lúc này cũng đã dầu cạn đèn tắt, đâu còn lực lượng để đỡ đòn này của Tiêu Phong, thế nên bị đánh chết tươi.
"Tốt..."
Tiêu Viễn Sơn thấy cảnh Mộ Dung Bác chết trước mặt mình, trên mặt hắn lộ ra một vẻ thoả mãn.
Một khắc sau hắn liền ngã xuống.
"Cha!"
Tiêu Phong thét lớn, đỡ Tiêu Viễn Sơn dậy.
Nhưng khi đụng vào Tiêu Viễn Sơn thì Tiêu Phong biến sắc.
Phụ thân mà mình ôm trong lòng nay đã không còn bất kỳ sinh cơ nào.
Tiêu Phong điên cuồng truyền nội lực vào Tiêu Viễn Sơn, tuy nhiên phát hiện kinh mạch của phụ thân mình đã đứt đoạn thành nhiều mảnh từ lâu, lục phủ ngũ tạng cũng đã vỡ nát.
Có thể sống đến bây giờ chỉ là nhờ một tia chấp niệm cuối cùng.
"Bá phụ đã đi rồi, Tiêu huynh đệ ráng nén bi thương!"
Lưu Tiêu cùng Đoàn Dự thấy tình hình không đúng thì vội chạy đến,
Nhưng tình huống của Tiêu Viễn Sơn đã vô phương cứu chữa rồi, dù cho hắn ăn Thiên Hương Đậu Khấu cũng thế.
Hắn như một gốc cây già nua, đã mục rữa hết rồi.
Đại chiến điên cuồng khi nãy đã khiến cho cả người Tiêu Viễn Sơn hỏng toàn bộ, dù cho Tảo Địa Tăng đến đây sợ rằng cũng chỉ bó tay.
Sau khi trận đại chiến này kết thúc thì mọi người ai nấy đều chắt lưỡi, thán phục không ngớt.
Đại Tông Sư chém giết nhau là chuyện vô cùng hiếm gặp, rất nhiều năm rồi chưa từng nghe qua chứ đừng nói là được chứng kiến.
Sự dũng mãnh của Tiêu Phong nhất thời là chủ đề được nhiều người bàn tán nhất.
Sau khi dùng một chưởng đánh chết tươi Mộ Dung Phục thì danh khí của Tiêu Phong lại được tăng cao.
Cái Bang!
Năm vị trong Cửu Đại Trưởng Lão lúc này đang tề tụ, ai nấy đều buồn bã không thôi.
Tiêu Phong càng mạnh mẽ thì bọn họ lại càng đau lòng.
Tất cả đều là huynh đệ từng vào sinh ra tử, nhưng chỉ sau vài lời vu khống cùng một tờ di thư, bọn họ lại đi đuổi Tiêu Phong ra khỏi chức bang chủ, để bây giờ Cái Bang trở thành trò cười cho tất cả người trong giang hồ, ai nấy đều nói rằng bọn họ có mắt không tròng.
"Ta đề nghị mời Tiêu Phong về lại chức bang chủ Cái Bang!"
Ngô Trường Phong là người đầu tiên lên tiếng.
Một khi năm trưởng lão tề tụ lại thì chắc chắn là đang thương nghị một đại sự nào đó của Cái Bang.
Hề trưởng lão lắc đầu: "Bây giờ Tiêu Phong sẽ không trở về đâu, ngày hôm đó chúng ta đã làm tim của hắn quá tổn thương rồi."
Trần trưởng lão cũng lên tiếng: "Ngày hôm đó chính ta là người dốc hết sức để đuổi Tiêu Phong khỏi chức bang chủ, nếu mọi người đồng ý thì ta nguyện dùng cái chết để tạ tội trước mặt bang chủ."
Từ trưởng lão thì nói: "Bây giờ nên chọn một bang chủ mới đi, lúc này Tiêu Phong đã gia nhập Thiên Cơ Lâu rồi, hắn sẽ không trở lại đâu."
Một khắc sau trong mắt hắn loé lên một ánh sáng.
"Tất cả mọi chuyện đều do Khang Mẫn, Bạch Thế Kính cùng Toàn Quán Thanh làm ra!"
"Phái người đưa tin ra giang hồ, hai ngày sau Cái Bang sẽ xử quyết ba người này một cách công khai, hình phạt là Tam Đao Lục Nhãn."
Không thể không nói, dù đến thời điểm này rồi mà trong Cái Bang vẫn có người không muốn Tiêu Phong trở về.