Chương 94: Ta chỉ đùa một tí thôi
"Xin chào!"
Lưu Tiêu trả lời Cổ Tam Thông một cách lễ phép.
"Ta..."
Cổ Tam Thông há mồm, nhưng hắn còn chưa kịp nói dứt câu thì Lưu Tiêu đã cắt ngang.
"Không cần nói, ta biết hết."
"Mục đích của ngươi đến đây là gì, hay thậm chí là nguy cơ mà ngươi đang gặp phải, ta đều có thể giải quyết được."
"Nhưng mà, ngươi trả cho ta được gì đây?"
Lấy cái gì để trả?
Cổ Tam Thông sửng sốt.
Trên cả đoạn đường đi tới đây ngay cả ăn uống cũng phải nhờ Vân La trả tiền dùm, hắn làm gì có thứ gì để trả cho Thiên Cơ Lâu bây giờ.
Thành Thị Phi há mồm, hắn chỉ nghĩ chạy đến Thiên Cơ Lâu càng nhanh càng tốt thôi chứ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Vân La thì có thể lấy ra vài ngàn lượng bạc, nhưng Cổ Tam Thông dù sao đã lăn lộn trong giang hồ đã lâu, hắn biết chút ít tiền này vẫn không đủ, chỉ lắc đầu.
Bỗng nhiên Vân La cắn răng một cái, móc một túi gấm ra, lấy một viên bảo châu từ trong đó.
"Nếu thêm viên bảo châu này được không?"
Viên bảo châu này chính là thứ mà Tiên Hoàng ban tặng, tuyệt đối là trân bảo khó có được.
Nhưng nếu nó có thể dùng để thanh toán thù lao mà tin tức Cổ Tam Thông cần thì nàng cũng không thèm đếm xỉa đến.
Lưu Tiêu lại dùng khả năng suy tính của Thiên Cơ Lâu để xem lai lịch của viên bảo châu này.
"Vật phẩm: Nhân Ngư Tiểu Minh Châu"
"Bên trong có chứa kỳ dược của võ lâm, Thiên Hương Đậu Khấu"
Moá nó!
Lưu Tiêu lúc này không biết dùng từ gì để diễn tả tâm tình của mình nữa.
Vân La quận chúa còn đem cả Thiên Hương Đậu Khấu đến đây sao.
Vậy thì mọi việc trở nên dễ dàng rồi, chỉ cần nói một tý là giải quyết được vấn đề của Cổ Tam Thông.
Lưu Tiêu lắc đầu: "Không đủ!"
Đem Thiên Hượng Đậu Khấu cho hắn làm gì.
Huống hồ Cổ Tam Thông còn phải dùng nó để cứu sống Tố Tâm nữa.
Mục tiêu của Lưu Tiêu không phải là thứ này.
Cổ Tam Thông thấy vậy thì cắn răng, nói: "Tất cả tuyệt học trên người ta, Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Hấp Công Đại Pháp,... Nếu các hạ thích thì cứ chọn thoải mái."
Bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể chết vì nội thương bạo phát, nên bây giờ hắn cũng đã bất chấp tất cả.
Hắn tin rằng hai môn tuyệt học này sẽ đủ để trả cho tin tức mình cần, không ai trong thiên hạ này mà không thèm thuồng hai môn tuyệt học này cả.
Dù sao đây cũng là tuyệt học của Thiên Trì Quái Hiệp.
Nếu như lạc vào giang hồ thì có thể tạo nên một oanh động cực kỳ to lớn, cả giang hồ có thể sẽ trở nên đại loạn vì hai môn Thần Công này.
Chỉ cần ta thu được ngươi vào Thiên Cơ Lâu thì tất cả võ học trên người của ngươi ta đều có thế lấy được, bao gồm cả ngươi nữa!
Lưu Tiêu không thèm quan tâm một hai bộ công pháp đó.
Chỉ cần chữa hết nội thương cho Cổ Tam Thông, thêm tốc độ tu luyện khi ở Thiên Cơ Lâu thì chắc chắn tu vi của ngươi sẽ lên một tầm cao mới với thiên phú của mình.
Người tài giỏi như thế thì dại gì mà Lưu Tiêu buông tha được.
Sau đó Lưu Tiêu mở miệng một cách dứt khoát: "Bổn lâu chủ có thể trị liệu nội thương cho ngươi, cũng có thể giúp ngươi tìm nhi tử của mình, thậm chí là tìm được viên Thiên Hương Đậu Khấu cuối cùng để cứu sống Tố Tâm."
"Chỉ cần ngươi gia nhập vào Thiên Cơ Lâu là được!"
"Được được!"
Cổ Tam Thông còn chưa lên tiếng thì Vân La quận chúa đã gật đầu lia lịa rồi.
Nếu sư phụ của mình gia nhập vào Thiên Cơ Lâu thì khác nào bản thân mình gia nhập đâu cơ chứ.
Nàng còn đang sợ rằng Thiên Cơ Lâu không chịu thu nhận chính mình nữa.
Cổ Tam Thông trừng Vân La một cái, sau đó nhìn sang Lưu Tiêu.
"Ta là Đại Tông Sư!"
Nói xong hắn ngước đầu lên một cách ngạo nghễ rồi nhìn Lưu Tiêu.
Ý tứ không cần nói cũng biết, dựa vào đâu mà bắt một Đại Tông Sư như ta làm thủ hạ của ngươi.
Không thể không nói, dù bị nhốt trong Thiên Lao hai mươi năm trời nhưng Bất Bại Ngoan Đồng - Cổ Tam Thông vẫn còn rất kiêu ngạo.
Lưu Tiêu nhếch miệng, nở một nụ cười.
Một khắc sau thì mặt của Cổ Tam Thông biến sắc.
Một lực lượng to lớn bỗng nhiên xuất hiện, đè lên người hắn, khiến hắn trở tay không kịp.
Lực lượng này nặng nề vô cùng, hắn cảm giác như đang vác một toà núi lớn trên lưng vậy.
Hắn không thể phản kháng nổi, nên đã quỳ một chân xuống.
Hơn nữa lực lượng này vẫn còn tiếp tục tăng, Cổ Tam Thông biết nếu để một lát nữa thì đầu gối của hắn sẽ bể nát mất.
"Lâu chủ thu lực lượng lại đi, ta chỉ đùa một tý mà thôi, việc gia nhập vào Thiên Cơ Lâu luôn là ước mơ của ta mà."
Cổ Tam Thông nhanh chóng hạ quyết tâm, vội vàng lên tiếng giải thích.
Sư phụ, ngươi đang diễn trò sao? Ngươi có thể mất mặt thêm một tý nữa được không?
Thành Thị Phi cùng Vân La quận chúa lúc này đều xấu hổ vô cùng, không dám nhận người này là sư phụ của mình.
Sau đó Lưu Tiêu thu lực lượng lại, Cổ Tam Thông đứng lên mà mặt không hề đổi sắc.
Một màn như thế khiến cả Thiên Cơ Lâu tràn ngập tiếng cười.
"Đây chính là Cổ Tam Thông tiền bối sao! Quả nhiên tính cách của hắn xứng với hai chữ Ngoan Đồng."
"Ha ha... Cười chết ta rồi, Cổ Tam Thông tiền bối lại đi khiêu khích lâu chủ, bị trừng phạt cũng đúng."
"Cổ Tam Thông tiền bối thật hài hước, khi nãy thấy hắn ta còn tưởng hắn là một người khá nghiêm túc như những Tông Sư hay ngồi chém gió tự kỷ chứ, ai ngờ."
Lời này vừa dứt thì những Tông Sư trong Thiên Cơ Lâu đều đen mặt lại.
Đương nhiên hiện tại mọi người cũng biết vì sao Cổ Tam Thông có ngoại hiệu là Bất Bại Ngoan Đồng rồi.
Quả thật như một đứa trẻ, rất thoải mái.