Chương 95: Xa tít chân trời, gần ngay trước mắt
"Hoan nghênh, chào mừng ngươi đến Thiên Cơ Lâu!"
"Đây là quyết định đúng đắn nhất của ngươi."
Lưu Tiêu cười cười, giơ tay hoan nghênh Cổ Tam Thông gia nhập vào Thiên Cơ Lâu.
"Phải nói là Thiên Cơ Lâu nhặt được bảo mới đúng!"
Hắn cợt nhả một tý, hoàn toàn không có phong phạm của một cao thủ Đại Tông Sư gì cả.
Hai người chỉ nói vài câu thôi thì đã thấy đối phương hợp ý với mình rồi.
"Chỉ Nhược qua đây một tý!"
Lưu Tiêu kêu Chu Chỉ Nhược thay vị trí của mình một tý rồi sau đó mang ba người Cổ Tam Thông lại bàn mà Vương Ngữ Yên đang ngồi.
"Lâu chủ, con ta..."
Khi nói ra được vài chữ thì Cổ Tam Thông phát hiện bản thân kích động tới nổi không nói ra thành lời nữa rồi.
Nhất thời hắn không biết nên hỏi nhi tử mình ở đâu hay cuộc sống của hắn như thế nào nữa.
"Đây không phải con trai của ngươi hay sao!"
Lưu Tiêu cười hì hì chỉ vào Thành Thị Phi vẫn còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
Sư phụ của ta lại là cha của ta??
Ngay cả tính cách hoạt bát như Thành Thị Phi thì lúc này hắn cũng há to miệng kinh ngạc.
Vân La quận chúa thì không biết nói gì thêm!
Người trong Thiên Cơ Lâu cũng nghẹn họng trân trối!
Cổ Tam Thông lại mang theo con trai của mình tới Thiên Cơ Lâu để tìm con.
Phốc!
Cổ Tam Thông lập tức phun một ngụm nước mình vừa uống ra, lập tức xù lông!
Nhi tử của mình lại là một gia hoả cà lơ phất phơ như thế này sao?
"Ta không tin!"
Cổ Tam Thông không muốn tin tưởng sự thật này, hắn không muốn tin con của mình lại có bộ dạng như thế.
Con của mình và Tố Tâm nếu không được sáng lạng đẹp trai thì thôi đi, ít nhất cũng là một công tử lễ độ chứ.
Nhưng thực tế thì hắn cũng đã hơi tin tưởng.
Bởi vì tính cách nghịch ngợm gây sự của Thành Thị Phi giống y chang hắn lúc trẻ, khiến cho khi bản thân vừa chứng kiến tên này thì đã thấy thân thiết rồi.
"Ồ? Sau khi nhìn kỹ thì sư phụ cùng Thành Thị Phi cũng khá giống nhau đó chứ."
Vân La nhìn kỹ hai người, càng nhìn càng thấy giống hai cha con.
Rất nhiều người trong Thiên Cơ Lâu cũng gật đầu.
"Không đúng! Ta họ Thành mà lâu chủ, không phải họ Cổ!"
Thành Thị Phi hơi xù lông lên.
Sao sư phụ của ta lại là cha ta được!
Lưu Tiêu nói: "Họ Thành thì đúng rồi!"
"Năm đó trước khi mẹ ngươi đi ngăn cản đại chiến giữa Chu Vô Thị cùng phụ thân ngươi thì nàng đã giao ngươi lại cho Thành Hoàn, Thành đại nương ở sát vách, nàng sợ rằng sau chuyện này nàng không thể trở về nữa."
Thành Thị Phi nghe thế thì gật đầu: "Sao ngươi biết tên của mẹ ta?"
Hắn cũng dần dần tin lời của Lưu Tiêu nói rồi.
Lưu Tiêu nói tiếp: "Nếu như các ngươi không tin thì cứ về tìm lại Thành đại nương là được rồi, nàng sẽ nói chân tướng cho các ngươi biết."
"Hoặc đi cứu sống mẫu thân Tố Tâm của ngươi cũng được, sau đó dẫn theo nàng đi tìm Thành Hoan."
Lưu Tiêu nói chắc như đinh đóng cột, không ai có thể phản bác.
"Ngươi có thể tìm được Thiên Hương Đậu Khấu không?"
Cổ Tam Thông hơi không tin: "Tên lão tiểu tử Chu Thiết Đảm kia tìm hai mươi năm trời mà vẫn chưa tìm được đó."
Đó là do hắn vô năng thôi!
Lưu Tiêu nhìn sang Vân La quận chúa rồi nói: "Đưa viên Nhân Ngư Tiểu Minh Châu kia của ngươi đây."
Vân La quận chúa nghe thế thì quăng túi gấm qua cho Lưu Tiêu.
Phốc phốc!
Lưu Tiêu đổ bảo châu ra, bóp nhẹ một cái.
Một khắc sau một thứ có hình dạng như viên đậu nằm trên tay hắn.
"Xem thử! Đây không phải là nó sao?"
Lưu Tiêu mỉm cười nhìn về phía Cổ Tam Thông!
Thiên Hương Đậu Khấu!
Cổ Tam Thông cùng Vân La quận chúa là hai người đầu tiên nhận ra đây là thứ gì, la lớn.
Trong Thiên Cơ Lâu lúc này cũng rục rịch, rất nhiều người đứng lên.
Thiên Hương Đậu Khấu, đây chính là kỳ dược trong võ lâm, chỉ cần chưa
Thậm chí còn có vài người muốn chạy lên tranh đoạt.
"Thiếu đạo đức!"
Một bên Vương Ngữ Yên thấy cảnh tượng quen thuộc này thì mắng Lưu Tiêu một câu!
Lúc trước bản thân mình cũng bị Lưu Tiêu lừa giống như bây giờ vậy, hắn hoàn toàn là tay không bắt sói.
Lưu Tiêu chủ nói một hồi là lừa được bản thân gia nhập vào Thiên Cơ Lâu mà không tốn bất kỳ cái giá nào.
Cổ Tam Thông ngây người!
Thành Thị Phi cùng Vân La quận chúa cũng ngây người.
Thứ mà bọn hắn phải bán mình để mua thì ra luôn nằm trong tay của bản thân.
"Lâu chủ thật thất đức!"
"Đúng thế! Ta cảm thấy chua xót dùm cho Cổ Tam Thông tiền bối."
"Lâu chủ thật là lòng dạ hiểm độc, không cần trả giá gì mà lại thu hoạch được một vị Đại Tông Sư."
"Cổ Tam Thông tiền bối thật đáng thương!"
Bên trong Thiên Cơ Lâu ai cũng nhìn Cổ Tam Thông với ánh mắt cực kỳ đồng tình.
Thậm chí còn có vài tên nhìn đám người Cổ Tam Thông với ánh mắt nhìn những người có vấn đề về trí thông minh nữa.
Cọt kẹt!
Lưu Tiêu nghe được cả tiếng cắn răng của Cổ Tam Thông.
Thầm nghĩ có vẻ Cổ Tam Thông muốn xù lông thật rồi.
Cổ Tam Thông được xưng là Bất Bại Ngoan Đồng không phải là không có lý do, hắn đùa giỡn khắp thiên hạ, trêu cợt tất cả mọi người.
Khi hắn bị vu oan là giết 107 cao thủ nhưng hắn vẫn không chịu đứng ra minh oan, có lẽ là bởi vì phong cách hành sự của hắn.
Nhưng bây giờ hắn lại là người bị đùa giỡn, cảm giác này không dễ chịu tý nào cả.
"Đừng tức giận chứ! Ta sợ bỗng nhiên ngươi chết ở đây lắm."
"Đây là Huyết Bồ Đề, mau chóng trị liệu nội thương đi!"
Lưu Tiêu vội đưa một viên Huyết Bồ Đề cho Cổ Tam Thông!
Nội thương của Cổ Tam Thông thì Đại Hoàn Đan không thể chữa trị được, phải là Huyết Bồ Đề mới có thể.
Huyết Bồ Đề!
Rất nhiều người nhìn về phía viên Huyết Bồ Đề này với ánh mắt thèm thuồng vô cùng.
Nếu thứ này xuất hiện ở ngoài giang hồ thì có lẽ sẽ có thêm một đợt đại loạn mất.
"Đa tạ lâu chủ!"
Cổ Tam Thông ôm quyền một cách trịnh trọng, tiếp nhận Huyết Bồ Đề.
Sau đó Lưu Tiêu vẫy tay gọi Lâm Bình Chi lại, kêu hắn dẫn Cổ Tam Thông lên tầng cao nhất để chữa thương.