Mua mấy cái màn thầu khó ăn, cắn từng miếng từng miếng, Tần Hà bước đi lung tung chẳng có mục đích.
Có ý nghĩ muốn đi bãi tha ma kiếm lời một đợt, lại cảm thấy trước mắt vẫn là không nên đi thì tốt hơn.
Người khác thì không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Binh bộ tả thị lang Liễu Trường An Liễu đại nhân kia lại rất rõ ràng.
Nói không chừng bây giờ đã có mật thám Địch Lỗ để mắt đến mình.
Đợi đến khi trận gió này qua đi rồi nói tiếp, không cần thiết làm cho khắp mình toàn là phiền phức.
Cứ đi cứ đi, Tần Hà đi đến một một tòa nhà nhỏ ba lầu màu đỏ, bên trên viết ba chữ to lả lướt: Tiểu Thúy Lâu.
Từ xưa đến nay thanh lâu lấy tên, hạng nhất nhì thì lấy viện, quán, các đặt làm chủ, hạng ba, bốn thì lấy phòng, ban, lâu, điếm, quán trọ đặt làm chủ.
Phía trước Hồng lâu, một đám oanh oanh yến yến đang vung vẩy khăn lụa lôi kéo khách.
So với các nàng không hề che lấp chút nào, thì đám khách hàng kia lại có thú vị hơn nhiều.
Có cang đầu vô tư kéo cô nương đi thẳng vào bên trong phường hội, có thanh niên tài tuấn miệng thì nói không vào nhưng chân lại bước vào bên trong, còn có quan lão gia, có cô nương vừa nắm vuốt tay đã dễ dàng “kéo” đi vào.
Từ sáu mươi bảy mươi, cho tới thiếu niên choai choai, nếu ngươi muốn đếm, đảm bảo có thể đếm ra cả năm thế hệ cùng nhà.
Hiệu suất cao nhất thuộc về tú bà Hồng lâu, ánh mắt phải nói là độc.
Chỉ cần đối mặt một cái, nàng đã có thể phán đoán người này có phải khách hàng hay không.
Tần Hà đứng hai phút, nàng đã kéo tất cả mười ba người, toàn bộ đều đi vào, không hề lỡ tay.
Tần Hà thề, mình cách nàng ta vẻn vẹn chỉ có 3m.
Hoàn toàn là trong suốt.
Một người đàn ông gặm màn thầu bột tạp, đã xác định là tách biệt với nơi này.
Gió thu thổi qua, Tần Hà đột nhiên cảm thấy thời tiết hơi có chút lạnh.
Lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi.
Kết quả từ trong Tiểu hồng lâu có một người đi ra, đầu tóc rối bời ngáp một cái, bên cạnh còn có mấy tên ăn chơi quần áo xốc xếch.
Ai?
Từ Trường Thọ biến mất mấy ngày nay.
Từ Trường Thọ cũng nhìn thấy Tần Hà, đi đến, hỏi: “Ngươi sao lại đến chỗ này?”
“Không có chuyện gì làm, đi lung tung.”
Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, ăn ngay nói thật.
“Đây cũng không phải là nơi mà ngươi nên đến.”
Rõ ràng Từ Trường Thọ không tin, nói: “Nếu ngươi thật sự muốn chuyện này, đi đầu hẻm cũ, chỗ đó hời hơn, lần sau ta dẫn ngươi đi, đàn bà nơi này ai ai cũng có ba tay, trên thân không có mấy chục lượng bạc căn bản là không đủ các nàng lấy.”
“Đầu hẻm cũ?”
Tần Hà chợt cảm thấy Lý Qua Tử dù là bị mù thật cũng không sao.
“Lần sau hãy nói, ta phải trở về nghỉ ngơi đã, đêm nay còn phải trực ban, buồn ngủ chết ta rồi.” Từ Trường Thọ ngáp liên tục.
“Không phải là mấy ngày nay ngươi vẫn luôn ở chỗ này chứ?” Tần Hà tò mò hỏi.
Thức đêm thì thức đêm a, lò hỏa táng ngày nào trực ban không bị thức đêm, nhưng chưa từng thấy hắn buồn ngủ đến mức như vậy, dù sao cũng là người tập võ.
“Khỏi cần hỏi, ngày đó ngươi bảo ta đi khám lang trung, kết quả nhìn ra vấn đề.” Từ Trường Thọ lộ ra vẻ mặt như bị táo bón.
Sau khi nghe hắn ta nói, Tần Hà mới hiểu được những ngày qua tại sao Từ Trường Thọ biến mất.
Rốt cuộc Từ Trường Thọ đã từng giàu qua, vẫn có nội tình, tìm lang trung cũng là người nổi danh vùng bến tàu Vận Hà này, Kiều Kim, Kiều đại phu.
Tổ tiên ba đời Kiều đại phu đã từng là một vị thái y, về sau không biết dính vào vụ án gì mà bị ban cho lụa trắng.
Tổ tiên gặp trắc trở, nhưng y thuật vẫn còn giữ, Kiều Kim Kiều đại phu chính là một người có bản lĩnh.
Nhìn mặt mà nói chuyện, cầm tay bắt mạch, nói thẳng Từ Trường Thọ nội hỏa cực thịnh, nếu là không phát tiết chỗ lửa nóng này ra được, không đến nửa tháng nhất định sẽ thất khiếu chảy máu mà bỏ mình, còn chỉ ra triệu chứng của Từ Trường Thọ.
Từ Trường Thọ giật mình hô to, vội vàng hỏi làm như thế nào để phát tiết lửa nóng trong người.
Kiều đại phu mỉm cười, viết một tờ đơn thuốc để cho Từ Trường Thọ theo đó mà bốc thuốc, về nhà hãy xem.
Từ Trường Thọ về nhà mở ra đơn thuốc xem, phía trên chỉ có một dòng: Tiểu Thúy Lâu, hỏa tiêu, bệnh tan hết.
Kết quả, hắn nửa tin nửa ngờ đi đến Tiểu Thúy Lâu này, ước chừng ba ngày mới tiêu diệt được đám lửa trong bụng kia.
“Bạc của ta a.”
Từ Trường Thọ đau lòng rời đi.
Bỏ lại Tần Hà hơi có chút ngổn ngang trong làn gió thu, không rõ một người khỏe mạnh, nội hỏa lớn như vậy là từ đâu đến.
Bệnh này cũng quá kỳ lạ.
Dọc theo Vận Hà trở về, sóng nước lấp loáng trên mặt sông rộng lớn, đôi khi có thể trông thấy cá nhảy ra khỏi mặt nước.
Bỗng nhiên, Tần Hà muốn ăn cá.
Cá chua cay, cá tê cay, canh cá suông, đầu cá nấu đậu hũ.... chậc, nước miếng đều sắp chảy ra rồi.
Tiếc nuối sờ túi một cái, còn lại hai văn tiền, mua không nổi dưa chua càng không mua nổi cá.
Đang suy nghĩ, đột nhiên phía trước bỗng hỗn loạn.
Đám người cùng chạy về một phía.
“Tam Giang bang cùng Tào Hà bang đánh nhau rồi, mọi người mau đi xem a.”
Không biết là ai gào to.
Đám người lập tức chạy nhanh hơn, tranh nhau chen lấn.
Tần Hà đem nửa cái màn thầu cuối cùng nhét vào trong miệng, rồi cũng đi theo dòng người chạy tới.
Đến xem, Tam Giang bang cùng với Tào hà bang đã hỗn chiến, nắm đấm, gậy gộc, cục gạch, hàm răng, lưỡi dao nhỏ, có cái gì dùng cái ấy, ước chừng hai bên phải có hơn mười ba người.
Một đấm xuống, máu mũi phun loạn, lưỡi dao nhỏ chém vào trên người, thịt rớt ra, đá âm, đá háng, nhào lên há miệng liền cắn, hai bên đánh thành một đoàn, ra tay phải nói là hung ác.
Chẳng bao lâu, đám dân thường đã vây chật như nêm cối quanh nơi sân nhỏ có hơn ba mươi người đang quần ẩu.
“Ồ, cú đá này thật lợi hại!”
“Mạnh lên, mạnh lên mới lật lại được a!”
“Túm tóc hắn đập xuống đất a, ngươi cưỡi hắn thì có tác dụng chó má gì?”
“Dùng mông đè chết hắn, đúng đúng đúng, ngồi chết hắn ta!”
“....”
Dân chúng thích hóng hớt, qua giây lát lại biến thành đại sư công phu bắt đầu “chỉ đạo” đến nước bọt bay tứ tung.
Tần Hà nhón chân cũng không thấy rõ, chen lại chen không vào được, chỉ có thể tìm một cái cây trèo lên.
Cuối cùng tầm nhìn cũng không tồi, người bên Tam Giang bang hơi ít, nhưng có mấy kẻ tàn nhẫn, Tào Hà bang nhiều người, hai bên đánh không phân cao thấp, ai cũng không chiếm được ưu thế.
“Tào Hà bang có cứu binh đến, người phía tây tránh ra!” Đúng lúc này, lại có người gào lên.
Tần Hà vội quay sang nhìn về phía tây, quả nhiên viện binh của Tào Hà bang đã đến, hai tên cang đầu dẫn theo một đám người ô ô ương ương xông về phía bên này.
Đám dân chúng phía tây vội vàng tránh ra một con đường.
Tam Giang bang thấy chuyện lớn không tốt, viện binh đối phương tới trước, la hét liền chạy.
Nhưng dân chúng vây xem đâu có chịu a.
Tường người vây ba vòng trong ba vòng ngoài, người Tam Giang bang vừa nhào đến đã bị đẩy trở lại, kèm theo đó còn có thể là một cái đạp.
Đứng hóng hớt hoàn toàn không chê chuyện lớn, không chết mấy người thì thật uổng cảnh tượng này.
“Trong quần chúng có người xấu a.” Tần Hà tặc lưỡi cảm thán.
Tiếp đó cũng không cần nói, Tam Giang bang bị quần ẩu, đánh đến không còn sức đánh trả.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, không lâu sau viện binh Tam Giang bang cũng đến, nhìn thấy bang chúng nằm một chỗ thì tức sùi bọt mép, trong nháy mắt, quy mô hỗn chiến mở rộng ra không chỉ gấp mười lần, máu tươi với thịt vụn cùng bay, ngón tay đứt với răng cùng múa, cảnh tượng phải gọi là cực kỳ kích thích.
“Bán hạt dưa, hạt dưa giá bèo!”
“Muối đậu, muối đậu thơm phức đây!”
“Bán kẹo hồ lô đường, bán kẹo hồ lô đây!”
...
Bến tàu không bao giờ thiếu tiểu thương cùng người bán hàng rong có khứu giác nhạy bén, nơi nào nhiều người bọn họ chui về nơi ấy.
Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, đám người bên ngoài đã tạo thành một phố nhỏ náo nhiệt, giống như đangtrẩy hội.
“Thời thế suy đồi, đạo đức không còn a.”
Tần Hà cảm thán một câu, trượt từ trên cây xuống, chạy về phía người bán hàng rong cách đó không xa: “Cho hai lạng hạt dưa.”