Lâm Hải Bạch thị khác với Triệu thị Trịnh thị, nó thuộc trận doanh đối địch Vô Hận Sơn.
Thương Di Trần thị trước kia phát triển rất mạnh, thực lực cùng thủ đoạn của khai sơn lão tổ Trần Huyền Mặc vô cùng cao minh, đánh cho Lâm Hải Bạch thị liên tục bại lui, ép đến lão tổ của bọn họ rắm cũng không dám thả!
Có thể nói, một nửa địa bàn mà Thương Di Trần thị quản lý đều là cắn từ trên người Bạch thị xuống.
Nếu không phải các tầng lớp cấp cao của Vân Dương tông cùng Vô Hận Sơn tính kế lấy lợi ích của họ đổ hòa bình tạm thời thì không chừng Trần Huyền Mặc đã một người một kiếm, giết vào hang ổ Bạch thị rồi.
Bây giờ, Trần Huyền Mặc đã chết.
Lâm Hải Bạch thị nghênh đón cơ hội báo thù ngàn năm một thuở, bọn hắn há lại sẽ từ bỏ chứ?
"Giờ chúng ta phải bàn cách làm sao ứng đối với sự trả thù của Bạch thị.” Trần Ninh Thái trầm giọng nói, "Ta có lời nói trước, trước khi phụ thân lâm chung đã nói rõ, mọi người bắt đầu y kế hành sự. . .”
Ngay khi bọn Trần Ninh Thái bọn đang hội họp.
Trần Huyền Mặc đã tìm ra chút diệu dụng của Chuyển Vận Châu cùng tử khí, sau khi hắn dùng một tia tử khí liền có thể thoát khỏi Chuyển Vận Châu.
Đến khi có chút quen thuộc, hắn bắt đầu chạy như bay trong từ đường.
Hắn thông qua phương thức ly thể để "quan sát” hình thái của mình, phát hiện hình tượng của hắn đã khôi phục tầm dáng vẻ mười tám tuổi.
Tuổi trẻ tuấn lãng, oai hùng bất phàm mất đã lâu giờ lại xuất hiện khiến tâm tình của hắn cũng ở nên vui vẻ, càng trẻ hơn.
Tiếp theo, Trần Huyền Mặc lại phát phát hiện trạng thái anh linh của mình khác biệt với u hồn rất lớn.
Nếu là trạng thái u hồn, vậy thì nhi tử Trần Ninh Thái Trúc Cơ Kỳ, tự nhiên đã sớm cảm ứng được linh thể của hắn.
Nhưng hiện giờ hắn đã tiến đến bên cạnh trưởng tử Trần Ninh Thái nhưng đối phương cũng chưa từng có phản ứng, vẫn liên mồm nói không ngừng.
Hắn vẫn là lần đầu tiên phát hiện, người trưởng tử thường ít nói trầm mặc của mình lại có thể nói nhiều đến thế.
Có điều, gia tộc gặp phải khốn cục, Trần Huyền Mặc hắn hiểu rõ hơn ai hết nên không có hứng thú nghe đám nhi tử tôn tử hội hợp, nói mấy vấn đề bình thường cũ rít kia nữa.
Tâm niệm vừa động.
Trần Huyền Mặc xuất hiện ngoài từ đường.
Hắn chuẩn bị dạo chơi một vòng, từ từ một góc độ khác để nhìn gia tộc mà hắn đã dùng tâm huyết cả đời để gây dựng nên.
Dù sao hắn khi còn sống, hình tượng xây dựng ra rất mạnh.
Đám tử tôn đứng trước mặt hắn đều rất nhu thuận nghe lời.
Dọc theo con đường lát đá đi lên phía trước, xuyên qua một mảnh tùng bách u tĩnh mới xem như hoàn toàn thoát khỏi phạm vi từ đường phạm vi, phía trước cũng dần dần náo nhiệt, bắt đầu có tộc nhân bàng nhanh nha hoàn tiểu tư thoắt ẩn thoắt hiện.
Rất nhanh.
Trần Huyền Mặc đã đụng phải mục tiêu đầu tiên.
Trọng tôn thứ năm bối tự Cảnh đời thứ tư --- Trần Cảnh Vận.
Trần Cảnh Vận là con thứ ba của trưởng phòng đích tôn Trần Đạo Linh, mẫu thân là đích nữ Triệu Mộng Yên của Nam Nhạc Triệu thị.
Năm nay mười chín tuổi, dáng người cao gầy, oai hùng tuấn tiếu.
Bề ngoài có năm sáu phần tương tự hình tượng trẻ tuổi của Trần Huyền Mặc tương tự.
Quả nhiên là một thiếu niên lang tuấn tú.
Giờ phút này, việc tang ma đã kết thúc.
Trần Cảnh Vận cởi áo gai, đổi về trang phục tu sĩ.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn có chút buồn bã đau thương, chưa hoàn toàn thoát khỏi sự đau thương cái chết của thái gia gia.
"Hài tử ngoan, có hiếu tâm.” Trần Huyền Mặc có chút hài lòng.
Hắn nhớ tới mấy luồng tử khí thần bí trong Chuyển Vận Châu.
Dựa vào kiến thức kiếp trước kiếp này của hắn, nếu là thứ sinh ra lúc tế tự trong dòng dõi gia tộc thì hơn phân nửa sẽ ứng nghiệm trên người gia tộc.
Hắn quyết định thử diệu dụng khác của tử khí xem sao.
Vì lý do an toàn, hắn phải tìm tiểu tư thử trước cái đã, gọi ra một tia tử khí bay tới đỉnh đầu tiểu tư.
Tử khí không đi vào cơ thể tiểu tư, nhưng trong giây lát, nó lại như kháng cự.
Bất đắc dĩ.
Trần Huyền Mặc chỉ có thể trực tiếp ra tay với Trần Cảnh Vận, một tia tử khí chuyển vào trong cơ thể hắn, lần này không còn kháng cự nữa, nhưng lại không chút phản ứng như trâu đất xuống biển.
Là số lượng quá ít à?
Trần Huyền Mặc nhíu mày thử tăng số lượng tử khí, hai tia, năm tia. . . Cho đến đến tia thứ mười lăm thì rốt cục xuất hiện biến hóa kỳ diệu.
Một cỗ khí tức huyền ảo, bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể Trần Cảnh Vận, lại tụ đến ấn đường mi tâm, sau đó tỏa ra một luồng ánh sáng tím.
Thành công rồi!
Trần Huyền Mặc có chút mừng rỡ, tác dụng của tử khí quả nhiên có quan hệ với dõng dõi huyết mạch của hắn.
Có điều tác dụng cụ thể vẫn không quá rõ ràng, giờ chỉ phải quan sát nghiệm chứng.
Đúng vào lúc này.
Lại có một tiểu tư phi tốc chạy vội tới chỗ Trần Cảnh Vận, trên mặt lộ ra một cỗ ám muội: "Cảnh Vận thiếu gia, Thiên Thiên cô nương nhờ người gác cổng chuyển lời cho ngài, nói là mời ngài đến hậu sơn.”
"Ai?” Trần Cảnh Vận khó hiểu.
"Thiên Thiên cô nương đó, chính là nữ tu xinh đẹp mấy ngày trước có gặp mặt mắt đi mày lại với ngài đấy.”
"Hóa ra là cái kia đến xin ăn uống dã tu, bất quá hoàn toàn chính xác rất xinh đẹp.” Trần Cảnh Vận hơi chút hồi ức đạo,"Nàng tìm ta chuyện gì?”
"Còn có thể có chuyện gì nữa.” Tiểu tư cười đến càng thêm hèn mọn, "Nhất định là thấy Cảnh Vận thiếu gia xuất thân đại tộc, lại lớn lên oai hùng bất phàm nên động xuân tâm thôi.”
Hay cho thằng nhóc này!
Trong lòng Trần Huyền Mặc thầm mắng!
Trọng tôn nhi bình thường nhu thuận hiểu chuyện, vậy mà lại dám cẩu thả với dã cô nương trong tang lễ của Trần Huyền Mặc hắn.
Trọng tôn này, ta không cần nữa.