Hắn trực tiếp đẩy Hạ Tiểu Bạch trở lại vị trí cũ Hạ Tiểu Bạch vừa đứng, châm một điếu thuốc lấy lại bình tĩnh.
Hạ Tiểu Bạch bị hắn dùng sức đẩy thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết che cánh tay bị hắn đẩy đến độ hơi đau đớn, lẩm bẩm một câu.
“Làm gì vậy, cũng không phải cố ý!”
Nhưng Hạ Tiểu Bạch không ngờ là động tác oán giận than thở của anh rơi vào trong mắt Mặc Tử Hàn đứng ở bên giống như một nữ sinh xinh đẹp đáng yêu đang làm nũng.
Mặc Tử Hàn trở lại giường của mình nhanh chóng cầm lấy quyển sách mượn của Triệu Trình trong lúc nhàm chán ra.
Nhưng sau khi mở ra nhìn tên quyển sách, hắn ngây ngẩn cả người.
Truyện tranh "Người bạn cùng giới rất thân không thể nào là con gái". (° Д °≡° Д °)
Hạ Tiểu Bạch cười hì hì ngồi bên cạnh Triệu Trình đoạt lấy truyện tranh Nguyên Thần Đồng Nhân trong tay anh.
Đôi chân dài trắng như tuyết xếp chồng lên nhau: "Wow, cái này tôi thích, cho tôi mượn xem vài ngày đi."
Triệu Trình vốn định cướp lại, nhưng nhìn anh lắc lư đôi chân dài bóng loáng, nuốt nước miếng.
"Có một vấn đề tôi muốn hỏi cậu đã lâu, cậu không phải là nữ cải nam trang đến ký túc xá nam sinh câu dẫn tôi đấy chứ?"
Hạ Tiểu Bạch dùng đôi mắt đẹp trừng mắt liếc anh ta: "Hừ, nếu như câu dẫn cũng không đến lượt anh, tôi đi câu dẫn mấy anh chàng đẹp trai giàu có không tốt hơn sao?"
Lỗ tai Mặc Tử Hàn giật giật, càng không nhịn được không nhìn bóng dáng kia.
Hắn vội vàng xem “Người bạn cùng giới rất thân của tôi không thể nào là con gái.”
Hắn nhìn giới thiệu vắn tắt của quyển sách.
Đại khái chính là nam chính có một người bạn thân cùng giới cực kỳ thân thiết, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cùng nhau học trung học cơ sở, trung học phổ thông.
Thậm chí thi đậu vào cùng một trường đại học.
Nhưng nam chính không biết là người bạn cùng ăn cùng ở với hắn vài năm thế mà lại là một thiếu nữ siêu cấp xinh đẹp cải nam trang.
Cuối cùng hai người đã trải qua rất nhiều đau khổ, chuyện xưa người có tình cuối cùng cũng ở bên nhau.
Mặc Tử Hàn xem đến đây khinh thường lắc đầu, truyện tranh quả nhiên là truyện tranh, trong hiện thực làm sao có thể có loại chuyện tốt này.
Hắn vô thức nhìn thoáng qua phương hướng của Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch cũng vừa đúng lúc đứng lên, dáng người mảnh khảnh duỗi thắt lưng lười biếng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở mang theo ánh nước mê người.
Bàn tay ngọc nhẹ che đôi môi đỏ mọng, con ngươi xinh đẹp cũng lộ ra biểu tình lười biếng, chân trái thon dài quơ quơ trước sau.
"Tôi đi tắm rửa đây." Hạ Tiểu Bạch ôm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.
Triệu Trình cũng hèn mọn ngoáy mũi: "Tôi cũng chưa ăn cơm, đi xuống lấp đầy bụng rồi hẹn em gái đi ra đánh vương giả() đây."
(
)Vương giả Vinh Diệu: một loại game của Trung Quốc giống Liên Quân của Việt Nam, nhân vật hơi khác nhưng chiêu thức gần giống nhau, cùng một nhà phát hành.
“Đúng rồi, truyện tranh cậu xem nhớ xong trả lại cho Chu Thanh.”
“Biết rồi, thật phiền phức!”
Hạ Tiểu Bạch nhìn chính mình đứng trước gương trong phòng tắm, trước mắt điểm nhan sắc của anh đã là 6 điểm. Thuộc về phạm trù mỹ nữ.
Anh chậm rãi cởi quần áo trên người ra. Áo lướt theo đường cong thắt lưng bóng loáng có thể làm cho vô số nam nhân điên cuồng, qua xương quai xanh tinh xảo, rồi cuối cùng chậm rãi lướt qua cánh tay giống như củ sen ngọc.
Thân thể trắng như tuyết tràn ra mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Anh vươn tay phải, nhẹ nhàng đặt ở trên chiếc đùi trắng nõn của mình, da thịt bóng loáng như tơ lụa, tay của anh hưng phấn run nhè nhẹ.
Tay chậm rãi di chuyển xuống mắt cá chân của mình, nhẹ nhàng xoa bóp, da thịt nhẵn nhụi ôn nhuận mà sáng bóng, làm cho người ta không muốn dời đi.
“Ai ai ai, mình làm gì vậy, thân thể của mình thì có gì thú vị?”
Mở vòi hoa sen ra, dòng nước mát mẻ không ngừng cọ rửa thân thể yểu điệu của anh, da thịt trơn nhẵn bắn lên bọt nước trong suốt.
Nửa giờ sau, Hạ Tiểu Bạch tùy tiện giặt sạch quần áo xong mới đi ra phơi quần áo.
Đi vào ký túc xá mới phát hiện tên Triệu Trình này thật sự chạy mất.
Chỉ còn lại anh và Mặc Tử Hàn ở trong ký túc xá.
Biết rõ quan hệ giữa anh và Mặc Tử Hàn cực kỳ không xong mà vẫn đi. Tên này cũng quá là không có nghĩa khí.
Hạ Tiểu Bạch trở lại vị trí của mình, thu dọn đồ đạc trên giường.
Mặc Tử Hàn cũng vừa vặn đứng lên, hai bên bốn mắt nhìn nhau...
Mặc Tử Hàn nhìn một ít nước vẫn bám vào trên người Hạ Tiểu Bạch, giống như hoa phù dung vừa ra khỏi nước.
Anh mặc áo thun quần đùi đơn giản, da thịt vừa mới tắm rửa trắng như sữa trông vô cùng mịn màng, mấy giọt nước trong suốt từ chiếc đùi thon dài mềm mại như con gái của anh chảy xuống.
Tất cả mọi thứ đều mê người như vậy.
Hạ Tiểu Bạch thấy Mặc Tử Hàn sững sờ nhìn mình? Chẳng lẽ hắn đã biết mình ở chung với Sở Thu Hi rồi sao?
Anh chỉ có thể căng da đầu hỏi: “Mặc... Tử... Tử Hàn... Tôi nghĩ...”
------
Dịch: MBMH Translate