Triệu Trình uống coca cola, đi tới trước cửa sổ hỏi Hạ Tiểu Bạch:
"Tiểu Bạch, kỳ nghỉ hè lần này cậu định đi đâu chơi?"
Hạ Tiểu Bạch đặt di động xuống, nhìn bầu trời, đôi môi anh đào ngáp một cái, nói:
"Vẫn chưa biết, anh thì sao?"
Triệu Trình nói:
"Tiểu Bạch, cậu có muốn đi chơi xa một chuyến với tôi không, cảm nhận thế giới."
Hạ Tiểu Bạch: Σ( ° △ °)
Anh vội vàng hỏi lại:
"Triệu Trình, anh bị bệnh nan y hả?"
Triệu Trình??????⚆_⚆?
...
Ngày hôm sau.
Hạ Tiểu Bạch ghé mặt lên bàn học, vẻ mặt hoài nghi cuộc đời, gương mặt xinh đẹp tràn ngập nét u sầu.
Tối hôm qua anh mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ anh thấy JJ của mình trở về, nhưng Thu Hi lại chia tay với anh.
"Tiểu Bạch, sữa đậu nành đây."
Chu Thanh đặt một ly sữa đậu nành xuống trước mặt Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch nâng mắt lên nhìn anh ta, khẽ cười, đôi môi anh đào mở ra, nói:
"Cảm ơn."
Triệu Trình mở to mắt nhìn Chu Thanh và Hạ Tiểu Bạch, tình cảnh này trong mắt anh là tình chàng ý thiếp.
"Mẹ nó, hai người thật sự không đấu kiếm à?!"
"Chu Thanh, sáng nào cậu cũng mua bữa sáng cho Hạ Tiểu Bạch sao."
Chu Thanh thoải mái thừa nhận:
"Hầy, cậu đoán đúng rồi, tôi và Tiểu Bạch cùng nhau đấu kiếm, đi chuẩn bị tiền và quà đi."
Lời nói của Chu Thanh làm cho số sữa đậu nành trắng ngà vừa được Hạ Tiểu Bạch uống vào trong miệng phun thẳng lên mặt Chu Thanh.
Gương mặt xinh đẹp bị sặc nên đỏ bừng, đôi bàn tay trắng như phấn đặt lên ngực, hận không thể dùng một chân đạp chết tên Chu Thanh.
"Mẹ nó, Chu Thanh đáng chết, anh đừng có mà ăn nói lung tung."
Chu Thanh lấy tay lau sữa đậu nành trên mặt đi:
"Vị của sữa đậu nành này không tệ."
Liếm liếm.
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ hưởng thụ của anh ta, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng lên.
Sữa đậu nành trong tay đột nhiên không còn ngon nữa, nhưng nếu ném đi thì rất lãng phí. Cho nên, anh chỉ có thể uống hết nó.
Cuộc đối thoại của bọn họ cũng làm cho mấy nữ sinh chú ý.
Linh hồn hủ nữ của Đào Na Na trực tiếp thức tỉnh.
Dù sao thì Hạ Tiểu Bạch và Chu Thanh đều là những anh đẹp trai, trông rất xứng đôi.
"Nè nè nè, Tiểu Bạch, Chu Thanh, hai người là thật hả!"
Cô duỗi hai ngón tay tinh tế ra chỉ, còn bày ra biểu cảm hiểu rõ.
"Không thể nào, nếu thế thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!"
Đôi mắt của một em gái tóc dài khác sáng lấp lánh.
Hạ Tiểu Bạch nhìn mấy cô em xinh đẹp này bật lên linh hồn hủ nữ.
"Tôi và tên Chu Thanh này thật sự không đấu kiếm." (Bởi vì anh không có kiếm).
Chu Thanh lộ ra ánh mắt hèn mọn nhìn Hạ Tiểu Bạch, ý vị thâm trường nói:
"E là kiếm của Tiểu Bạch không được."
Hạ Tiểu Bạch đương nhiên biết ý mà tên này muốn nói là gì, anh không nhịn nổi nữa, cầm lấy que cay trong tay Triệu Trình đập thẳng lên mặt anh ta.
"Đi chết đi."
Sau đó anh mới tức tối ôm lấy cánh tay "hừ" một tiếng, không quan tâm tới tên Chu Thanh này nữa.
...
Lúc này, giáo viên Triệu Phỉ Phỉ đi vào, không ít nam sinh lén huýt sáo với cô.
Viên phấn trong tay Triệu Phỉ Phỉ ném chuẩn vào trán tên đó làm cho cả lớp cười vang lên.
Triệu Phỉ Phỉ cũng tập mãi thành quen với chuyện này.
Tuy rằng cô không để ý việc hòa mình vào đám học sinh, nhưng dù sao cô vẫn là giáo viên.
"Được rồi, được rồi, im lặng, mọi người cũng biết sắp đến kỳ nghỉ hè rồi phải không."
"Mấy năm trước, trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, các lớp đều tổ chức buổi tiệc hữu nghị."
"Năm nay, trường mình và trường Khoa Học Tự Nhiên của thành phố cùng nhau tổ chức cuộc thi hoa hậu, cô hy vọng những bạn nữ trong lớp chúng ta sẽ nhiệt tình tham gia."
Triệu Phỉ Phỉ vừa nói xong, mấy nam sinh trong lớp liền gào rú lên, cảm giác giống như là mấy con sói hoang đang gầm vậy.
Triệu Trình, Chu Thanh còn khua tay múa chân.
"Trường học vạn tuế."
"Lợi hại quá, cô Phỉ Phỉ ơi có vòng thi đồ bơi không!"
"Mẹ nó, tôi vẫn cảm thấy không mặc gì đẹp hơn."
"Tôi đúng là không có kiến thức, xin hãy nhận lấy đầu gối của tôi."
Các nữ sinh nghe thấy lời nói lưu manh của mấy nam sinh đều vô cùng khinh bỉ.
"Thấy ghê, lưu manh."
"Đúng đó, mấy tên đàn ông chỉ thèm cơ thể con gái mà thôi, đều là mấy tên tinh trùng thượng não."
"Cô em xinh đẹp không nên nói như thế, lần nào hẹn hò cũng là đàn ông chúng tôi trả tiền, thèm cơ thể thì có sao."
"Không phải mấy người cũng thèm túi tiền của đàn ông chúng tôi hay sao, lần nào đi ra ngoài chơi đều không muốn trả tiền."
Nam sinh và nữ sinh trong lớp bắt đầu ném sách vở vào nhau.
Lớp học trở nên rối loạn, Hạ Tiểu Bạch xui xẻo không cẩn thận bị cho một chiếc giày cao gót.
Triệu Phỉ Phỉ cũng lười ngăn cản, cô vô cùng vui vẻ nhìn mọi người.
Chỉ cần không phải đánh nhau thì cô vẫn sẽ cho phép mấy người trẻ tuổi này náo loạn.
Nhưng mà...
------
Dịch: MBMH Translate