Khinh thường tể tướng, khinh thường trọng thần có vấn đề gì sao?
Đương nhiên là không có vấn đề.
Mấy người nho sinh bọn họ không phải lúc nào cũng làm vậy sao?
Không nghị luận bọn họ thì nghị luận ai đây a?
Mỗi lần tụ tập riêng đều phải nói một lần.
Không nói thì không vui đâu.
Nhưng, mẹ kiếp, nhà ngươi không thể cùng nhau bàn luận trong một bữa tiệc riêng được sao?!
Ai nói là không có ai can gián mấy việc làm của tể tướng?
Không có ai can gián, vậy mấy cái đầu được chất đống để thị uy dân chúng ở kinh thành là của ai?
Mấy người bị đày đến bắc cương và nam cương để đánh trận với yêu thú man rợ là ai?
Nho sinh kia sau khi phun một tràng, hít một hơi thật dài, giống như bị nghiện chửi, đang định tiếp tục nửa phần sau, thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ một góc của sảnh:
“Nho sĩ vô danh, dám vu khống quan lớn trong triều, Tĩnh Giang thành không có cơ quan điều tra cơ mật sao?”
Thấy có người phản bác, nho sinh trẻ tuổi lập tức chính trực đáp:
“Điều tra ngầm thì sao? Bộ phận đó đến đây chưa?! Ta chỉ nói sự thật mà người khác không dám mà thôi!!”
“Thì sao? Ha ha, tại sao ngươi không đến trước mặt các vị ấy mà nói ra sự thật người khác không dám nói?”
Tiểu nho sinh nghe xong sửng sốt một chút, mở miệng muốn phản bác, nhưng lại cảnh giác nhìn quanh, chỉ thấy một đôi mắt giễu cợt đang nhìn, nửa tỉnh nửa mê, sắc mặt hắn khẽ co giật, lúc đỏ lúc tím, cuối cùng bất chấp hình tượng mà ngồi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người phá lên cười, Túy Tiên Lầu lại nhộn nhịp trở lại, trong ngoài tràn ngập không khí vui vẻ.
Hứa Nguyên, người đang ngồi trên tầng cao nhất, im lặng quan sát xem chuyện gì đang xảy ra bên dưới.
Dù ở thời đại nào hay ở thế giới nào, trải nghiệm sống của những người giàu có và có quyền lực đều khác với những người bình thường.
Cấu trúc bên trong của Túy Tiên Lầu là một tòa nhà có hình dạng rỗng, cao và sâu, sức chứa giảm dần từ tầng thấp đến tầng cao.
Tầng trệt bằng phẳng, chứa khoảng gần hai trăm người chen chúc nhau nghe nhạc, cố gắng thỏa mãn thị giác.
Tầng hai đến tầng bốn là một tầng khác, hoàn cảnh tương đối thư thái, tương đối yên tĩnh, có thể hẹn hai ba người bạn, gọi chưởng quán đưa tới vài ca kỹ uống rượu tán gẫu cùng nhau .
Tầng năm đến tầng tám đều là phòng riêng, ở đây còn sắp xếp một số phòng không đứng đắn, hầu hết các hoạt động nghe nhạc thổi sáo đều diễn ra ở đây.
Tầng chín đến tầng mười hai là phòng riêng được chuẩn bị đặc biệt cho khách qua đêm.
Trong mỗi phòng riêng đều có những mỹ nhân hàng đầu trong tửu quán, mỗi nàng đều có biệt danh riêng.
Tầng mười ba trên cùng là một nhã phòng.
Chỉ có duy nhất một phòng.
Miễn là được đặt trước, toàn bộ tầng này sẽ là không gian hoạt động của ngươi.
Ngươi có thể gọi bất kỳ mỹ nhân nào trong Túy Tiên Lầu đến ca hát, mỹ nhân trên tầng cao nhất đều là những cô nương thanh tú được chưởng quán lựa chọn cẩn thận, bất kể ngoại hình hay dáng người đều là lựa chọn hàng đầu.
Là một công tử đào hoa chuyên nghiệp, Hứa Nguyên sau khi trở lại Tĩnh Giang thành, tất nhiên lại đến Túy Tiên Lầu quen thuộc, đặt trước tầng cao nhất.
Nhưng hắn không ngờ lại tình cờ được xem một màn kịch hay như vậy.
Hắn không quan tâm đến việc bị mắng mỏ thế nào.
Ngươi mắng Hứa Trường Thiên, ngươi quan tâm đến Hứa Nguyên làm gì?
Điều duy nhất đáng chú ý là tốc độ truyền tin tức ở vương triều Đại Viêm được truyền ra ngoài.
Chu Thần vừa nói với hắn rằng đại ca hắn đã đến kinh thành vào buổi sáng, vậy mà ban đêm tin tức đã lan truyền trong giới nho sĩ và dân chúng ở Tĩnh Giang thành.
Nhưng mà ngẫm lại thì một châu của hoàng triều Đại Viêm có thể trải dài ngàn dặm, nếu tin tức và sự thật không thể truyền đạt thông suốt, có lẽ đã chia cắt từ lâu rồi.
Đang suy nghĩ mấy điều này trong đầu, Hứa Nguyên bất ngờ bị vỗ vai mà không hề hay biết.
Một giọng nói ngà ngà say vang lên sau lưng hắn:
“Tam công tử vẫn còn đứng ở đây sao?”
Là Chu Thần.
Với tư cách là người bảo vệ và thầy giáo bất đắc dĩ của hắn, Chu Thần đương nhiên theo Hứa Nguyên đến Túy Tiên Lầu để ăn uống.
Đối với loại địa điểm tao nhã này, hắn ta còn điêu luyện hơn cả thân xác ban đầu, vừa lên đến tầng cao nhất, hắn đã bế hai cô nương vào phòng.
Hứa Nguyên không vội liếc nhìn, cười thầm:
“Chà, kết thúc rồi, nhanh vậy?”
Chu Thần: “…”
Trên khuôn mặt có chút say rượu của Chu Thần hiện lên một tia ngượng ngùng, hắn ho nhẹ một tiếng:
“Không... không nên suy đoán lung tung, ta không phải
Dừng một chút, hắn cầm bầu rượu trong tay lên uống một hớp rượu, sau đó liếc nhìn Hứa Nguyên như không có chuyện gì:
“Tam công tử, tới đây rồi sao không vui chơi một chút?”
“Ha ha ~”
Hứa Nguyên bình tĩnh nhìn hắn, khẽ cười một tiếng:
“Chu tiên sinh không thấy tình trạng thân thể của ta sao?”
“Sau khi tu luyện, ta phát hiện ra thân thể của mình do trước đây sa đọa quá nhiều nên thiếu hụt trầm trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc sẽ tinh tẫn thân vong mất. Chà, ta sẽ đến xem ngươi nếu ngươi trong lúc tu luyện có bất kỳ vấn đề gì, Chu tiên sinh, ngươi cứ tự nhiên a.”
Sau khi nói xong, Hứa Nguyên liếc nhìn mấy mỹ nhân thân hình cân đối đứng bên cạnh, thầm nói vài câu đừng lao lực quá độ, sau đó quay người rời đi.