Chương 72: Tự biên tự diễn
Cho tới hiện giờ, Hứa Nguyên cảm thấy bản thân mình đã đủ thận trọng, nhưng thực tế lại cho hắn một cái tát vào mặt.
Hắn không những không cẩn trọng, lại còn quá tự đại.
Dù biết rằng Tô Cẩm Huyên này có vấn đề nhưng hắn vẫn tự mình dẫn xác tới.
Lý do hắn làm vậy, ngoài việc có Ảnh Nhi âm thầm bảo vệ hắn, nhiều hơn nữa là vì hắn coi mình là thần, cho rằng hắn có thể tự mình kiểm soát nữ nhân yêu mị này.
Quá ngu ngốc.
Ngu ngốc đến mức ngạo mạn.
Hối hận cũng vô ích, cưỡng ép khắc chế suy nghĩ của mình, Hứa Nguyên bắt đầu từng chút tìm kiếm từ đầu đến cuối những thứ có thể sử dụng được theo trí nhớ của hắn.
Bây giờ Ảnh Nhi vẫn chưa ra tay, rõ ràng là không thể nhận thức được nguy hiểm mà hắn đang gặp phải.
Bây giờ hắn phải tự cứu mình.
Suy nghĩ của hắn kéo dài, Hứa Nguyên nghĩ đến Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết.
Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết rất phức tạp và bí ẩn, nhưng ghi lại toàn bộ cách vận dụng nguyên khí, nhận thức ý hồn cơ bản và vận dụng nguyên khí tích tụ.
Mặc dù hiệu quả của nhận thức này và việc vận dụng nguyên khí vượt trội hơn nhiều so với các công pháp thông thường, nhưng đối với tình huống hiện tại rất hữu ích.
Tuy có chút bất lực, nhưng còn hơn là tuyệt vọng.
Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết này có thể đồng thời tạo ra Tiên Thiên Chi Thể và Tiên Thiên Hồn Thể, kết quả cuối cùng đơn thuần chỉ là phục vụ tốc độ tu luyện trước đó?
Trước kia khi tu luyện cảm thấy điều này rất hợp lý, dù sao hắn cũng cảm thấy tu vi nguyên khí quyết định tất cả.
Nhưng trên thế giới này dường như còn tồn tại một hệ thống lực lượng khác ngoài nguyên khí.
Nhìn theo cách này, bí tịch công pháp huyết sắc đẳng cấp này cũng quá thiên vị rồi.
Bí tịch?
Suy nghĩ của Hứa Nguyên hơi dừng lại.
Đột nhiên nhớ tới một bí tịch vô danh rất phù hợp với Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết này.
Mấy ngày khi mới đến động phủ học tập, Hứa Nguyên đã từng đọc hai cuốn sách bí tịch này không biết bao nhiêu lần.
Chẳng qua là bởi vì sức người có hạn, Hứa Nguyên dồn hết tâm sức vào việc tu luyện nguyên khí, nên sau đó đã bỏ qua chuyện này.
Giống như một người tìm thấy tia sáng trong bóng tối.
Tâm trí Hứa Nguyên đột nhiên nâng lên, hắn bắt đầu nhớ lại những thứ được ghi chép trong cuốn bí tịch vô danh kia.
Khi ký ức hé mở từng chút một, Hứa Nguyên nhận ra cuốn sách này thực sự là một phương pháp bí mật để tu luyện ý hồn.
Hơn nữa còn là loại hình công kích.
Phương pháp công kích rất đơn giản, có thể miêu tả bằng hai từ: nuốt chửng.
Ngoài việc rèn luyện ý hồn thường xuyên, nó còn có thể cho phép người luyện trực tiếp tăng cường sức mạnh cho bản thân bằng cách nuốt chửng ý hồn của người khác.
Người tu luyện bình thường không dám làm điều này, rất có khả năng sẽ phát điên vì sự bài xích giữa các ý hồn, nhưng Tiên Thiên Hồn Thể lại không hề sợ hãi.
Hoàn toàn phù hợp với các đặc điểm bẩm sinh ngưng luyện ý hồn của Tiên Thiên Hồn Thể.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Nguyên hơi thả lỏng.
Không một chút chần chừ, hắn ngay lập tức bắt đầu say mê tu luyện logic và công pháp của cuốn bí tịch này.
Luyện tập không màng thời gian.
Không biết qua bao lâu, Hứa Nguyên hướng tâm thần đến bên trong thức hải.
Tinh quang lay chuyển, mặt trời biến mất, trăng tròn treo cao trên bầu trời, ánh trăng sáng chiếu vào căn phòng dọc theo rừng trúc, trong khi cơ thể hắn vẫn đang đàm đạo với Tô Cẩm Huyên.
Giữa hai người không hề có căng thẳng như ban ngày, nói cười vui vẻ, lông mày và ánh mắt của hắn dường như đang biểu lộ tình cảm.
Mùi đàn hương nhạt dần phân tán trong không khí, một màn tự chuyển động tự nói chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Khuôn mặt Tô Cẩm Huyên sau khi uống rượu có chút ửng hồng khiến phong thái càng thêm quyến rũ, trên môi mang theo nụ cười yêu mị, nàng liếc nhìn ánh trăng bên ngoài, uyển chuyển nói:
“Tam thiếu gia, đã muộn.”
Hắn nghe vậy liền mỉm cười, giơ tay nắm lấy cổ tay nàng:
“Quả thật đã muộn rồi, Cẩm Huyên, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng.”
Sắc mặt của Tô Cẩm Huyên bình tĩnh, ngữ khí đều đặn:
“Tam công tử, người không phải sớm đã đồng ý sẽ không ép buộc Cẩm Huyên sao?”
Thân thể trầm mặc trong chốc lát, sau đó khẽ thở dài:
“Tùy nàng , đêm nay ta sẽ không chạm vào nàng, nhưng nàng phải để ta ở lại đây.”
“Nhưng…”
Tô Cẩm Huyên muốn nói điều gì đó.
Cơ thể của Hứa Nguyên ngay lập tức cau mày khi nhìn thấy cảnh này.
Tô Cẩm Huyên bất đắc dĩ gật đầu:
“Ừm, vậy thì Cẩm Huyên tin tam công tử là nam tử hán đại trượng phu, nhưng có điều vẫn phải mặc quần áo đi ngủ.”
“Được, Cẩm Huyên cứ làm như vậy đi.”
..
Nghe hai người đối thoại, Hứa Nguyên không khỏi có chút không kìm lòng được.
Tự biên tự diễn, nữ nhân này không làm đạo diễn cũng không viết sách quả là đáng tiếc.
Tuy nhiên cuộc trò chuyện này cũng cho Hứa Nguyên biết rằng trạng thái hiện tại của hắn không thể chịu được sự giám sát, có khả năng cao là hắn không thể ở quá xa tô Cẩm Huyên.
Nếu không, đối phương cũng không thể để hắn ở lại qua đêm.
Sau đó, Tô Cẩm Huyên gọi nha hoàn mang một chậu nước bằng đồng để hai người rửa mặt.
Cuối cùng ánh đèn trong rặng tre tắt ngúm, chỉ còn ánh trăng nhè nhẹ tràn vào phòng qua song cửa sổ.
Mở rèm giường ra, hai người mặc quần áo chỉnh tề đi ngủ, cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường, Hứa Nguyên ngửi thấy mùi thơm dịu dàng của nữ nhân bên cạnh, tầm mắt chìm vào bóng tối.
Nhưng sau khi đếm từng hơi thở, cơ thể hắn chợt động, nghiêng người, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mỏng manh mềm mại không xương của nữ nhân bên cạnh.
Im lặng hai giây.
Giọng nàng hơi có chút run rẩy:
“Tam công tử.”
Hứa Nguyên khẽ đáp:
“Ngủ đi.”
“…”
Suy nghĩ lóe lên, Hứa Nguyên kiềm chế tâm trí của mình.
Bí pháp vô danh dần bắt đầu vận động trong bóng tối tĩnh lặng.