Chương 73: Thôn phệ
Hứa Nguyên tập trung tinh thần, đắm chìm vào trong tâm thức, ý hồn cũng theo đó mà lại một lần nữa xuất hiện ở bên trong.
Bề mặt bên ngoài của ý hồn đã được những hạt giống trôi nổi lững lờ kia bao phủ khắp mọi ngóc ngách. Chúng dày đặc chi chít, trùng trùng điệp điệp, giống như sóng lúa vàng rộm của mùa thu đang dạt dào lay động.
Bí pháp ý hồn đồng bộ với Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết, cách thức đối địch cũng rất đơn giản.
Tuy rằng để nói ra thì thiên ngôn vạn ngữ cũng chưa hết, nhưng thật ra tổng kết về cơ bản thì chỉ có hai điểm.
Đó là “chém” và “thôn”!
Cô đọng ý hồn hóa thành lưỡi dao, chặt đứt ý hồn của kẻ khác phóng thích ra, sau đó dùng bí pháp đặc thù để thôn phệ rồi luyện hóa.
Cái phần trước rất khó, trừ khi có được thiên phú ngất trời cùng với ngộ tính đầy đủ mới có thể lĩnh ngộ. Bằng không không có khả năng vừa học là hiểu.
Thế nhưng tình huống hiện tại của Hứa Nguyên không cần dùng đến phần trước, có lẽ vì một bí ẩn nào đó mà những hạt giống lơ lửng này tự nghiền nát chính mình rồi đưa tới tận miệng Hứa Nguyên.
Chuyện hắn cần phải làm bây giờ là lấy những hạt giống vô cùng nhỏ này để luyện tập thuần thục.
Hứa Nguyên cẩn thận khống chế ý hồn của mình, thử vận chuyển bí pháp.
Tiên Thiên Hồn Thể được trời phú cho sự tinh chuẩn và cực kỳ mẫn cảm đối với việc khống chế ý hồn, cẩn thận sử dụng tinh thần, vô thanh vô tức mà tách từng hạt giống đang phiêu phù trong “biển lúa” kia ra. Mỗi một hạt tách ra đều được Hứa Nguyên bắt lấy rồi dựa vào lộ tuyến của công pháp mà hấp thu hết sức cẩn trọng.
Hứa Nguyên vừa thu nạp, vừa yên lặng quan sát động thái của những hạt nhỏ đang phiêu phù bên ngoài ý hồn.
Số lượng hấp thu mới chỉ có mấy viên, có lẽ vậy mà không làm cho nữ tử ở bên cạnh chú ý đến, sóng lúa dập dờn bên ngoài ý hồn vẫn không có động tĩnh gì.
Sau khi hoàn thành quá trình thu nạp, mấy viên phù du nhỏ bé này biến thành một sợi ý hồn tinh thuần đến cực điểm dung nạp vào bên trong thức hải của Hứa Nguyên, giúp cho “phòng tuyến” bên ngoài ý hồn tăng trưởng thêm một chút cường độ.
Quá trình như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, Hứa Nguyên đã không còn lạ lẫm với bí pháp này như lúc ban đầu.
Hắn ước lượng tốc độ thu nạp những hạt giống đang phiêu phù bên ngoài ý hồn của mình.
Nếu như hắn mở rộng không gian thôn phệ đối với những hạt phù du này, có lẽ Tô Cẩn Huyên không có cách nào đối phó với Tiên Thiên Hồn Thể của mình, nhưng Hứa Nguyên không dám lựa chọn biện pháp đánh rắn động cỏ như vậy.
Bởi vì hắn không biết rõ ràng giới hạn cao nhất của Tô Cẩn Huyên là ở mức độ nào.
Hiện tại thì đúng là Tô Cẩn Huyên không có biện pháp nào, nhưng Hứa Nguyên cũng không có cách nào để xác định rằng Tô Cẩn Huyên có phương pháp đồng quy vu tận hay không.
Hắn không biết được có bao nhiêu những hạt nhỏ li ti đang bám vào mặt bên ngoài ý hồn của mình, nếu như Tô Cẩn Huyên có thủ đoạn để khống chế những thứ này tự bạo…
Hắn tập trung tinh thần, vết xe đổ của việc tự cao tự đại vẫn còn sờ sờ trước mắt, vẫn cần thận trọng và tỉ mỉ một chút.
Mỗi một lần đánh cắp, Hứa Nguyên đều không ngừng thăm dò năng lực cảm nhận của Tô Cẩn Huyên.
Một hạt. Mười hạt. Mấy chục hạt. Trên trăm hạt, cho đến khi số lượng hấp thu tới hơn một ngàn viên phù du trong một lần, biển hạt phù du đang phiêu phù bên ngoài ý hồn của hắn mới có dị động.
Sau khi ước lượng đại khái được hạn mức cao nhất, Hứa Nguyên không tham lam thôn phệ nữa. Mỗi một lần, hắn chỉ chọn ra trong khoảng từ bảy trăm đến tám trăm hạt may mắn để tiến hành hấp thu.
Trong quá trình tuần hoàn lặp đi lặp lại này, thời gian dần dần trôi qua.
Có vẻ Tô Cẩn Huyên thực sự không thể cách quá xa hắn. Liên tục trong vài ngày, nàng đều dùng những hạt phù du này để khống chế thân thể Hứa Nguyên ngây ngốc trong phòng của mình.
Dù là đi vệ sinh hay là tắm rửa, Tô Cẩn Huyên cũng không ra ngoài khỏi phạm vi mười mét xung quanh Hứa Nguyên.
Thời gian không ngừng chảy, số lượng những hạt phù du mà Hứa Nguyên cắn nuốt kia cũng không ngừng tích lũy. Sắc mặt của Tô Cẩn Huyên ban đầu hồng nhuận quyến rũ, dần dần trở nên xanh xao nhợt nhạt.
Lại một bình minh của ngày mới lên.
Hứa Nguyên đang chuẩn bị chọn mấy trăm hạt phù du may mắn để làm bữa sáng thì giọng nói u oán của Tô Cẩn Huyên nhẹ nhàng vang lên:
“Tam công tử, tối hôm qua ngài có làm gì đối với Cẩn Huyên không?”
Nghe được như vậy khiến Hứa Nguyên có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không kinh hoảng chút nào.
Thân thể của hắn chỉ là không nhúc nhích được, chứ không phải là bị cắt đứt liên hệ đối với ngũ giác của bản thân.
Hắn có thể nhìn thấy sắc mặt của Tô Cẩn Huyên càng ngày càng tái nhợt, tất nhiên cũng có thể biết Tô Cẩn Huyên đã phát hiện ra điều bất hợp lý.