Chương 82: Loạn
Nghe vậy, lông mày Hứa Nguyên lập tức nhíu lại.
Loạn thành mức nào?
Bên trong thành Tĩnh Giang này phồn hoa còn bên ngoài lại rất loạn?
Nhưng nếu thật như thế thì ngược lại là đúng theo kịch bản.
Trầm ngâm một lát, Hứa Nguyên lên tiếng hỏi:
“Chu tiên sinh, ngươi nói ‘loạn’ là có ý gì?”
“…”
Chu Sâm có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua cửa sổ nhỏ trên xe.
Hiện giờ nạn yêu thú trộm cướp hoành hành trong thiên hạ, không phải là thường thức sao?
Vì sao Tam công tử lại không biết?
Có điều hơi thoáng suy tư Chu Sâm cũng phản ứng lại, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Tam công tử này không ở Đế Kinh, cho dù là ở thành Tĩnh Giang lớn như thế này cũng gần như không ra khỏi thành, lớn lên trong bình mật, không biết tình huống bên ngoài cũng bình thường.
Chu Sâm thoáng cân nhắc cách dùng từ, thấp giọng nói:
“Tam công tử, ngài luôn ở trong phủ thành cho nên không biết rõ, những năm gần đây thiên tai nhân họa các nơi chưa từng dứt.”
Nói xong, Chu Sâm thở dài, ngữ khí có chút phức tạp:
“Lúc trước ta phụng mệnh từ Đế Kinh chạy tới thành Tĩnh Giang này, dọc theo đường đi gặp phải chuyện yêu thú tập kích người không biết bao nhiêu lần, bay ngang qua từ trên không trung cũng chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều thôn trang như một đống tàn tích đổ nát cùng một ít xương khô.”
Hứa Nguyên trong lòng trầm xuống:
“Yêu thú tấn công con người?”
Chu Sâm giải thích: “Không phải là những yêu thú bị thuần hóa tổn thương con người, mà là những con còn ở lại trong núi rừng.”
“Ta biết, ý của ta là người của Giám Thiên Ti đâu? Yêu thú tập kích dân chúng, không phải nằm trong phạm vi trách nhiệm của bọn họ sao?”
“…”
Lời này Chu Sâm không đáp.
Dừng lại một lúc lâu, thấy Chu Sâm không nói, Hứa Nguyên chủ động mở miệng:
“Chu tiên sinh có gì nói thẳng là được, không cần bận tâm.”
Chu Sâm thấy thế cũng không trầm mặc nữa, cười cười:
“Bởi vì triều đình không có tiền.”
Tiếng cười của hắn mang theo vài sự châm chọc như có như không.
Bởi vì không có tiền cho nên không có người trong Giám Thiên Ti, vì thế không quản được.
Sao lại không có tiền?
Ha ha.
Trong xe ngựa yên tĩnh vài hơi, hồi lâu mới có thanh âm truyền ra:
“Chu tiên sinh, có thể cho ta biết nguyên nhân không? Quan lại tham nhũng?”
Chu Sâm nghe nói như vậy, cũng không bận tâm nữa, chỉ nhẹ giọng nói:
“Đây chỉ là một trong số đó.”
“Còn lại là gì?” Hứa Nguyên hỏi.
Chu Sâm không trả lời, mà hỏi ngược lại:
“Tam công tử có biết trong thành Tĩnh Giang này có bao nhiêu sản nghiệp tông môn không?”
Đôi mắt Hứa Nguyên hơi đông lại, khẽ lắc đầu.
“Không biết.”
Chu Sâm vừa uống rượu vừa lải nhải:
“Túy Tiên Lâu, Tiêu Tương Các, phường dệt yêu thú ở thành Đông, đồng ruộng tốt mênh mang ngoài thành…mỗi loại trên đều là sản nghiệp của tông môn.”
“Ha ha, tiền bạc cần để nuôi sống cái đám đệ tử tông môn không làm sản xuất này còn nhiều hơn gấp mấy lần so với quân phí hàng năm cho biên quân.”
Chu Sâm ngữ khí chậm rãi, nhưng thanh âm trầm thấp:
“Nhưng những tông môn này không cần nộp thuế, cái bọn họ quan tâm là cống nạp, còn cống nạp bao nhiêu hàng năm thì…haha, chính chúng quyết định.”
Da đầu Hứa Nguyên hơi tê dại, đã hiểu rõ đại khái.
Bởi vì các ví dụ đều ở trước mặt.
Túy Tiên Lâu là sản nghiệp của vị Tần tiên sinh kia.
Mà Hứa Trường Ca hạ tử thủ với Tần tiên sinh trong đại hội Thiên Nguyên lần trước cũng đã biểu hiện rõ Tần tiên sinh là người trong tông môn.
Ít nhất là bên ngoài.
Túy Tiên Lâu là một cái động tiêu tiền, lợi nhuận trong một đêm không thể đếm được.
Mà đây vẻn vẹn chỉ là một nơi trong hàng vạn sản nghiệp của tông môn, nhưng những số bạc này dù là một phần triều đình cũng không thu được.
Những sĩ thân thời cổ đại ở kiếp trước còn không thái quá như vậy.
Mặc kệ thực tế là như nào thì chí ít đám người trên quan trường chỉ là cắt xén thuế má.
Mà đến bên đây, những tông môn này trực tiếp không đóng.
Thấy Hứa Nguyên không nói gì hồi lâu.
Chu Sâm chắp tay lên trời:
“Tam công tử, Tướng quốc đại nhân tấu lên Thái tử nhiều lần, muốn chỉnh đốn vấn đề ở phương diện này, nhưng Thái tử lại lấy lý do ‘tổ chế không thể đổi một cách dễ dàng’ mà bác bỏ.”
“Ta đoán có lẽ là vì việc này nên Tần tiên sinh kia mới ra tay với ngài.”
Nói xong, Hứa Nguyên và Chu Sâm cũng không nói chuyện nữa.
Chu Sâm vừa uống rượu vừa chuyên tâm lái xe.
Hứa Nguyên thì đưa mắt nhìn vào trong xe.
Đó có phải là nguyên nhân vị Tần tiên sinh kia ra tay với hắn không thì Hứa Nguyên không rõ, nhưng ngược lại hắn có vài sợi đầu mối vì sao vị lão phụ thân hời kia phải ra tay với tông môn.
Bên trong xe trang trí xa hoa, một tấm giường mềm trông như ngọc, gối tựa được bện thành xốp bằng tơ lụa cùng với một khay trà chuyên dùng để uống trà, hương thơm nhàn nhạt không ngừng tản mát trong xe.
Ánh mắt Hứa Nguyên nhìn đến một vị nữ tử mị cốt thiên thành xuất trần đang quỳ gối trước khay trà kia châm trà.
Đôi mắt rũ xuống, bộ dáng ‘nhìn thấy mà thương’.
Ngón tay Hứa Nguyên hơi nhấc lên thiết lập trận pháp phong bế thanh âm trong xe, liếc nàng một cái:
“Lời vừa rồi, ngươi đã nghe?”
Tô Cẩn Huyên chậm rãi nâng đôi mắt lên:
“Công tử không có kiêng dè gì, đương nhiên là Cẩn Huyên nghe được.”
Ngữ khí vẫn mang theo một chút quyến rũ trêu người, nhưng đã không có sự dao động câu dẫn của lúc trước.
Trung thực hơn nhiều, nhưng không hoàn toàn trung thực.
Nghĩ, Hứa Nguyên nhìn đối phương một cách ý vị thâm trường.