Chương 83: Tần tiên sinh cứu ta
Tô Cẩn Huyên thay đổi một thân quần áo khác.
Chiếc váy lụa màu xanh trắng giao nhau bao bọc lấy vóc người lồi lõm đúng chỗ, dưới lớp lụa mỏng da thịt trắng như ẩn như hiện, một đôi tất lăng la màu trắng nửa trong suốt hoàn mỹ phù hợp với đôi chân ngọc thẳng tắp thon dài của nàng.
Nữ nhân này rất hiểu nam nhân, cũng rất hiểu cách vận dụng ưu thế của thân thể.
Từ sau khi lên xe ngựa, nữ nhân này lúc nào cũng lơ đễnh dụ dỗ trêu chọc hắn.
Mặc dù đến bây giờ, nữ nhân này vẫn muốn trở mình.
Nếu nữ nhân này vừa đến đã có bộ dáng này thì có thể Hứa Nguyên đã thua đầy bàn chỉ vì một ý niệm xen vào.
Nhưng tiếc là nàng không làm vậy mà lựa chọn dùng hạt bào tử quỷ dị kia để ép buộc khống chế hắn.
Hiện giờ Mị Hồn Ma Thể của nàng đã bại lộ.
Chu Sâm cũng có nhắc nhở qua: Càng tiếp xúc tứ chi nhiều, tựa hồ càng dễ dàng bị Mị Hồn Ma Thể của nữ nhân này khống chế tâm thần.
Cái chuyện lấy thân thử nghiệm này hay là thôi bỏ đi.
Nhưng mà thế giới này lại có tơ trắng…
Chậc chậc.
Thu suy nghĩ lại, Hứa Nguyên thuận miệng hỏi:
“Cẩn Huyên, ta nghe Nguyệt Nương nói ngươi được đích thân Tần tiên sinh mang đến, ta rất tò mò ngươi và Tần tiên sinh kia quen biết như thế nào, có thể nói cho ta biết một ít chứ?”
Dùng câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại là không cho phép nghi ngờ.
Giữ lại Tô Cẩn Huyên này là để đánh lừa Tần tiên sinh kia, lừa gạt phán đoán của hắn rằng kế hoạch đã thành công.
Đợi đến khi xe ngựa vào Hứa phủ Tĩnh Giang, sẽ giao nữ nhân này cho Ảnh Nhi thẩm vấn.
Ảnh Nhi xuất thân từ Hắc Lân Vệ của Tướng Quốc phủ, đó chính là ảnh vệ trong lời người khác.
Tra tấn và bức cung là chuyện chuyên nghiệp nhất.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng việc Hứa Nguyên muốn tìm hiểu một vài chuyện trước.
Đôi mắt đẹp của Tô Cẩn Huyên chớp động, một lát sau nàng nhẹ nhàng nói:
“Hơn mười năm trước gia đạo Cẩn Huyên sa sút, bị kẻ thù tìm đến, lúc cả nhà đang chạy nạn thì Tần tiên sinh cứu ta, vẫn nuôi dưỡng ta đến nay.”
Chạy nạn?
Thu dưỡng?
Còn là Mị Hồn Ma Thể có một không hai.
Cốt truyện cũ kỹ này lập tức khiến Hứa Nguyên nghĩ đến rất nhiều thứ.
Trầm ngâm một lát, Hứa Nguyên giả vờ thở dài:
“Xin lỗi…nói đến chuyện thương tâm của Cẩn Huyên rồi.”
Tô Cẩn Huyên rũ mắt, thở dài yếu ớt:
“Tạ công tử thương tiếc, khi đó Cẩn Huyên còn nhỏ, chuyện này sớm đã qua.”
Hứa Nguyên lắc đầu, thuận miệng hỏi:
“Vậy Cẩn Huyên còn nhớ rõ kẻ thù của ngươi là ai không? Nếu bọn họ còn sống, ngược lại ta có thể giúp Cẩn Huyên báo huyết thù này.”
“Công tử có lòng rồi, Cẩn Huyên sợ hãi.”
“Không cần à?”
“Thù của Cẩn Huyên đã báo.”
“Toàn bộ?”
“…Ừm. ”
“…”
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào ánh mắt tận lực lộ ra vẻ giật mình của Tô Cẩn Huyên, cười khẽ nói:
“Thì ra vị Tần tiên sinh kia đã lén diệt khẩu toàn bộ kẻ thù của ngươi ư…”
“…”
Tô Cẩn Huyên nghe nói như vậy, hơi sửng sốt.
Chợt phản ứng lại ý của lời này, vẻ yếu đuối trong mắt nàng lập tức thay thế bởi tức giận:
“Tam công tử, xin ngài đừng suy đoán bừa.”
Hứa Nguyên thấy thế, ý cười trong mắt càng sâu.
Hắn rất hài lòng với phản ứng của Tô Cẩn Huyên.
Hắn không rõ tình huống cụ thể của đối phương, thậm chí không rõ có phải hiện tại Tô Cẩn Huyên đang nói dối diễn kịch hay không, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn thuận mồm bịa đặt ra.
Thất bại thì cũng chỉ là lãng phí công miệng lưỡi của hắn vài phút.
Nhưng ngược lại nếu thành công, cho dù không thể thuyết phục Tô Cẩn Huyên thì gieo lại hạt giống hoài nghi trong lòng cũng đã kiếm lời.
Hơi dừng, Hứa Nguyên vẫn không buông tha:
“Cẩn Huyên ngươi chỉ cần nói có hay không là được rồi.”
“Tần tiên sinh kia không để cho Cẩn Huyên nhìn thấy bất kỳ tên kẻ thù nào vẫn còn sống, đúng không?”
Bên trong xe ngựa yên lặng một lát.
Trong lòng Hứa Nguyên hơi kinh ngạc.
Ô?
Hắn thuận mồm nói bừa thôi mà thành thật luôn à?
Tô Cẩn Huyên nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, răng nanh hơi cắn lấy khóe môi:
“Cẩn Huyên tự biết đã là tù nhân của công tử, nhưng kính xin công tử không nên vu khống nhân phẩm của Tần tiên sinh.”
“Không trả lời chính diện tức là ta nói đúng?”
Hứa Nguyên dựa vào giường mềm, một tay chống nghiêng mặt, có hứng thú hơn, tiếp tục châm ngòi:
“Tần tiên sinh kia có thể nuôi dưỡng ngươi đến nay, ta đoán là bởi vì cha mẹ của Cẩn Huyên cũng chết trong trận ‘chạy nạn’ kia nhỉ?”
Hứa Nguyên cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘chạy nạn’:
“Cẩn Huyên có từng nghĩ rằng sau khi cha mẹ ngươi qua đời, thân ngươi có Mị Hồn Ma Thể vừa hay bị Tần tiên sinh kia gặp phải lại ra tay cứu giúp, đây có phải là quá trùng hợp hay không?”
“Người nắm rõ thân thể nhất hẳn là chính ngươi, loại thể chất đặc thù có thể khống chế lòng người trong vô hình này cám dỗ cỡ nào, chỉ cần đã biết qua, ai có thể không động lòng đây?”
“Nhất là đối với loại người ‘đại nhân vật’ như Tần tiên sinh, muốn giết cả nhà ngươi thì chỉ cần mở mở mồm, đổi lại…suýt chút nữa thì bản công tử đã bị ngươi khống chế vì hắn.”
“…”
Bàn tay ngọc châm nước trà của Tô Cẩn Huyên khẽ run rẩy, sự tức giận trong mắt lộ rõ trên mặt:
“Tất cả mọi người trong thiên hạ này không phải ai cũng như lời công tử nói, Tần tiên sinh luôn coi ta như em gái ruột, lần này đến đây là ta chủ động phân ưu cho hắn.”
Hứa Nguyên tựa hồ không nhìn thấy, cười khẽ rồi nói:
“Ngươi nói hắn xem ngươi là em gái ruột?”
Hứa Nguyên Trạng cười ha ha một tiếng, khoát tay áo:
“Được, bây giờ ta sẽ tung tin nói ngươi đã bị ta bắt lại chuẩn bị xử tử.”
“Ngươi đoán xem, Tần tiên sinh kia của ngươi sẽ lựa chọn mai danh ẩn tích chạy trốn, hay là sẽ vì nàng em gái ruột là ngươi đến Hứa phủ ta cướp người?”
“…”
Trầm mặc thật lâu, Tô Cẩn Huyên hít sâu một hơi, lụa mỏng ở trước ngực phập phồng, không nói gì, yên lặng tiếp tục châm trà.
Hứa Nguyên nhìn ra lòng nàng hơi loạn, mượn việc châm trà để bình phục tâm tình.
Hắn cũng không làm phiền nàng.
Yên lặng nhìn thủ pháp thành thạo của Tô Cẩn Huyên đùa nghịch trà cụ.