Chương 84: Tần Mặc
Năng hồ, trí trà, ôn bôi(1)…
Mỹ nhân châm trà, khiến từng công đoạn pha trà trở nên cảnh đẹp ý vui.
Kết thúc tất cả, Tô Cẩn Huyên bưng một chén trà xanh chậm rãi đứng dậy đưa cho Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên tiện tay nhận lấy, nhìn chằm chằm mắt của nàng, thuận tiện kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nghiêng mắt hỏi:
“Ta rất tò mò một chuyện, ngươi có thể giúp ta giải đáp nghi hoặc một chút không?”
Hiện tại Tô Cẩn Huyên đã hồi phục lại bình thường, quyến rũ động lòng người, nghe được lời này, quay về Hứa Nguyên cười đẹp một cái:
“Câu hỏi của công tử, đương nhiên Cẩn Huyên hữu vấn tất đáp.”
Hứa Nguyên nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại tựa như không xương của nữ tử, một bên khẽ ngửi hương trà một bên nhẹ giọng hỏi:
“Hơn mười năm trước Tần tiên sinh đã nổi danh, thực lực hiện giờ e là sâu không lường được, tại sao một người như vậy lại không dạy ngươi phương pháp tu hành?”
Tô Cẩn Huyên che miệng cười khẽ, nội dung đã khó phân biệt thật giả:
“À…Cẩn Huyên không thích đánh đánh giết giết, cho nên không tu hành.”
Hứa Nguyên không nghĩ ngợi mà hỏi thẳng:
“Nếu không thích đánh đánh giết giết, vì sao ngươi lại tu luyện bí thuật Ma Thể này?”
“Chuyện này…Cẩn Huyên cũng không rõ, dường như lúc trước trời sinh đã hiểu những thứ đó.”
“Hay cho một câu ‘trời sinh đã hiểu’!”
Hứa Nguyên nở nụ cười.
Hắn là Tiên Thiên đạo thể còn cần tu luyện công pháp ý hồn mới có khả năng ra khỏi thân thể, một Mị Hồn Ma Thể như ngươi thì không dạy cũng tự biết ư?
Không nói đến việc khác, không luyện bí pháp, nội thị là cơ bản nhất ngươi còn không làm được.
Không thể nội thị, làm sao điều khiển ý hồn đây, càng đừng nói đến những hạt bào tử đa dạng kia.
Ngồi thẳng người, Hứa Nguyên kéo lấy chiếc cằm trắng nõn của Tô Cẩn Huyên đến gần:
“Cẩn Huyên, có thể lừa ta, nhưng lừa dối bản thân là không nên.”
“Là Tần tiên sinh kia chỉ cho ngươi bí pháp Mị Hồn Ma Thể đúng chứ?”
“…” Tô Cẩn Huyên.
Đối mặt ở cự ly gần.
Nhưng Hứa Nguyên không nhìn ra bất cứ thần sắc nào hắn muốn thấy từ trong mắt đối phương.
Giai đoạn mờ mịt đi qua, lại bắt đầu kiên định.
Hứa Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, buông đối phương ra, cuối cùng hỏi:
“Câu hỏi cuối cùng, hy vọng ngươi trả lời thành thật.”
“Mời công tử hỏi.” Tô Cẩn Huyên sửa sang váy áo.
Hứa Nguyên tùy ý hỏi:
“Ngươi…có biết một người tên Tần Mặc không?”
“Tần Mặc?”
Nghe được cái tên này, thần sắc của Tô Cẩn Huyên bất động, một tia dị sắc lại hiện lên trong đôi mắt đào hoa quyến rũ, không có trả lời ngay.
Hứa Nguyên cũng không thúc giục vội, nhưng đợi một hồi, con ngươi hắn cũng dần trồi lên vẻ kinh ngạc.
Đối phương đã suy nghĩ quá lâu.
Cơ bản khi có nhận biết một ai đó hay không thì trong nháy mắt là có thể nhớ tới, nếu không định nói thì cho dù cần đắng đo câu từ cũng sẽ không lâu như vậy.
Tô Cẩn Huyên sẽ không để mắc sai lầm kỹ năng diễn xuất cơ bản này.
Cho nên phản ứng này của nàng là chuẩn bị báo rõ chuyện về Tần Mặc?
Nếu là thế thì thú vị đây.
Hai người đã gặp nhau, lại không chút do dự mà tự nguyện nói ra thông tin về Tần Mặc.
Chỉ dựa vào hai điểm đó, Hứa Nguyên đã có thể tập trung vào năm tuyến đường mà nhân vật chính sẽ đi trong kịch bản của thế giới này.
Sau một lúc lâu, Tô Cẩn Huyên nhẹ giọng nói:
“Từ đâu mà Tam công tử biết được ta có quen Tần công tử? Một tháng trước ta mới nhận biết Tần công tử, khi đó ta và Tam công tử…hẳn là còn chưa quen nhau chứ nhỉ?”
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, đôi mắt như có như không nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hứa Nguyên.
Rõ ràng khi nàng và Tần Mặc gặp nhau thì Hứa Trường Thiên hẳn là còn chưa được cứu ra, nếu đã thế thì từ đâu mà hắn biết được?
Hứa Nguyên nghe ra sự thăm dò trong lời nói của đối phương, nhưng hắn cũng không định nói cho nàng biết một câu nào cả.
Mặc dù trong lòng biết, nhưng những thứ liên quan đến chi tiết cụ thể không đến thời khắc cuối cùng thì đừng nên nói vẫn là tốt nhất.
Nói ra ở trước mặt người ta ra vẻ hiểu biết thì rất vui nhưng lúc sau lại rất phiền vì phải giải thích.
Giống như việc Hứa Nguyên không muốn chép từ thơ vậy.
Đối đãi với người ngoài như Tô Cẩn Huyên thì hắn có thể tùy ý bịa đặt lung tung, người ngoài không rõ tình huống cụ thể sẽ chỉ cho rằng vị Tam công tử là hắn đây vẫn luôn giấu dốt.
Những thứ như bề ngoài hoàn khố kì thực bày mưu tính kế ở ngoài ngàn dặm, âm thầm bồi dưỡng hệ thống tình báo độc quyền của mình.
Danh tiếng truyền ra ngoài, câu trêu đừa hai rồng một phượng một chuột về phủ Tướng quốc phần lớn cũng sẽ biến thành thanh danh tốt như hai rồng một phượng một ẩn côn hoặc một ẩn lân.
Nhưng vấn đề là, người ngoài không rõ gì về Hứa Trường Thiên, trong lòng Hứa Trường Ca và lão cha hời thì lại rõ ràng vị hoàn khố là hắn này.
Tính cách có thể bởi vì thể chất, thực lực, địa vị một ít nhân tố biến hóa mà thay đổi, nhưng loại đồ vật như tình báo này không thể nào mà ngươi tự nhiên biến ra ha?
(1)Cách pha trà truyền thống:
-Năng hồ: trước khi pha trà cần phải sử dụng nước sôi để đun nóng ấm, một có thể loại bỏ mùi lạ bên trong ấm; hai, ấm đun nước giúp bay hơi hương trà.
-Trí trà: thông thường khi pha trà sử dụng ấm trà miệng nhỏ, phương pháp pha trà chính xác đầu tiên cần phải đặt lá trà vào bên trong dĩa trà, đánh giá và thưởng thức vẻ ngoài của lá trà, sau đó sử dụng muỗng cà phê để đẩy trà trong dĩa vào ấm, lượng trà bằng một phần ba ấm trà.
-Ôn bôi: sử dụng ấm đun nước nóng đổ vào chén trà, làm ấm chén.