Chương 91: Tàng Thư Các
Nhưng sau này, hắn dần dần phát hiện ra rằng nó thực sự đáng đồng tiền bát gạo.
Ít nhất thì cũng xứng đáng với một thiên tài.
Mặc dù vào thời điểm đó Thiên An võ quán mới được thành lập, nhưng cấu trúc bên trong của đã khá hoàn chỉnh.
Các loại khảo hạch, các loại bảng dược và tỷ thí khác nhau.
Nói một cách đơn giản chính là,
Có người lựa chọn ở lại, nhưng có người là không thể rời đi.
Tất nhiên, ngươi không rời đi cũng không sao, chỉ cần ngươi tiếp tục trả tiền là được.
Tài nguyên tu hành sẽ được phân phát theo thứ hạng, thứ hạng trong mỗi danh sách càng cao thì tài nguyên được phân phát càng nhiều.
Mỗi người trong võ quán đều liều mạng leo lên vị trí cao hơn.
Vô số người bị đào thải.
Vô số người tử thương.
Còn Chu Thần, trong hoàn cảnh như vậy, từng bước liều mạng chiến đấu trở thành đại tông sư tam phẩm.
Kinh nghiệm của Chu Thần là cực kỳ hiếm có,
Những khổ nạn mà các võ đồ thượng tầng trải qua khi tu hành cũng khiến cho người khác phải thấy xấu hổ,
Nhưng Hứa Nguyên lại quan tâm đến Thiên An võ quán hơn.
Bởi vì khi quan sát các tử sĩ Hắc Lân Vệ như Ảnh Nhi, trước đây Hứa Nguyên đã nhận thức được rằng trong tay lão gia nhà hắn ắt phải có một hệ thống bồi dưỡng tư binh chuyên nghiệp.
Có thể việc bồi dưỡng Hắc Lân Vệ là một hoạt động được tiến hành ngầm, nhìn thì giống như việc nuôi dạy người hầu bình thường như trong các thế gia danh môn khác, nhưng bản chất của Thiên An võ quán đã thay đổi kể từ khi nó được thiết lập, hoạt động công khai của nó chỉ là bề mặt mà thôi.
Nhận đệ tử từ khắp nơi trong thiên hạ.
Đối với những người bình thường thì đây chỉ là một cách tu hành,
Nhưng đối với Tướng Quốc phủ, đây chính là một loại phương thức tuyển quân trá hình.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên thu liễm tâm tư, không tiếp tục suy nghĩ sâu xa thêm nữa.
Lúc này dù có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, không bằng đạt được thực lực, khi đó trực tiếp đi hỏi lão gia nhà hắn.
Ra khỏi Võ Tuyên Viện, Hứa Nguyên dẫn theo Chu Thần đi thẳng đến Tàng Thư Các.
Tu luyện dù hết đan dược gia hộ, kinh mạch và ý hồn cần tu dưỡng, nhưng thời gian thì không thể lãng phí được.
Hứa Nguyên dự định sử dụng thời gian rảnh rỗi này để tra cứu một số điển tịch.
Mặc dù đây không phải là Phủ Tể Tướng ở Kinh thành, nhưng dù sao cũng là phủ đệ ở quê nhà của đương kim Tể Tướng, có rất nhiều điển tịch được cất giữ trong tàng thư của phủ đệ này.
Nhưng tại sao Hứa Nguyên lại biết được?
Bây giờ trong trữ vật giới của hắn có mấy vạn lượng từ đâu mà đến, hắn sao có thể không biết được?
Võ Tuyên Viện nằm ở góc tây nam của phủ trạch, nơi người hầu sinh sống, còn Tàng Thư Các nằm ở An Tú Uyển nơi các chủ nhân sống ở phía bắc.
Đôi khi phủ trạch quá lớn cũng không phải là điều tốt, nhưng may mắn hắn đi cùng với Chu Thần là người hay nói nên dọc đường đi cũng không cảm thấy quá nhàm chán.
Hai người nói rất nhiều chuyện, có một số chuyện là kinh nghiệm cá nhân của Chu Thần, có một số là tin đồn bát quái, cũng có vài thông tin từ nội bộ Tướng Quốc phủ.
Ví dụ như chuyện một cuốn bí tịch võ công được lưu truyền ở nơi nào đó, nhóm võ giả địa phương tràn vào tranh giành sứt đầu mẻ trán, sau khi rất nhiều người chết, cuối cùng nó cũng bị thu thập vào các thế gia danh môn.
Ví dụ như ở đế kinh có mấy thanh nương giá cao ngất ngưởng, chỉ cần vào phòng nghe nhạc trò chuyện thôi cũng phải tốn trăm lượng bạc một đêm.
Hay ví dụ như mặc dù mức phí để được tiến vào của Thiên An Võ quán rất cao, nhưng thực ra hàng năm võ quán đều bị lỗ, và con số lỗ khổng lồ đến mức Thiên An Thương Hội phải bỏ tiền ra để bù đắp cho nó.
Bởi vì thân phận nên mấy chuyện mà Chu Thần nói đều không có bất kỳ cố kỵ nào.
Một đường vừa đi vừa nói đã bổ sung thêm một chút kiến thức cho Hứa Nguyên.
Đi đến lối vào Tàng Thư Các, hai lính canh đang làm nhiệm vụ vừa nhìn thấy Hứa Nguyên đã lập tức hành lễ và để bọn họ đi vào.
Tàng Thư Các là một tòa nhà nhỏ có bốn lầu được bao quanh bởi những cây cầu và đình viện nhỏ, dòng suối nhỏ róc rách chảy qua khiến khung cảnh khá cổ kính và trang nhã.
Đẩy cửa bước vào tiểu lầu sẽ thấy một căn phòng nhỏ.
Trong phòng có một chiếc bàn gỗ khá đơn sơ, một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi sau bàn, tay cầm một cuốn sách.
Trong quá khứ Hứa Trường Thiên đến đây trộm sách chưa từng gặp người này.
Liếc nhìn Chu Thần một cái, thấy vẻ mặt của hắn bình thường, trong lòng Hứa Nguyên đã đại khái đoán được đây hẳn là người phụ trách trông coi Tàng Thư Các.
Hứa Nguyên và Chu Thần đi thẳng qua, ông lão cũng không ngước mắt lên nhìn, vẫn tiếp tục đọc sách.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hứa Nguyên có chút kính nể.
Đi vào Tàng Thư Các, bọn họ không dừng lại ở tầng một mà hai người đi dọc theo thang gỗ đi lên tầng trên cùng.
Trong lúc đi, Hứa Nguyên tò mò hỏi:
"Chu tiên sinh, lão giả vừa nãy rất mạnh đúng không?"