Chương 111: [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

Mẹ nó chứ đúng là xúi quẩy, con mụ điên (2)

Phiên bản dịch 4406 chữ

“Không có! Đều đã chết hết rồi!” Hứa Mặc đáp.

“Vậy là ngươi đang kiếm tiền sinh hoạt phí?” Nói ra cái này, dường như Khương Phinh Đình có chút đau lòng, thấy hắn đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, mấy ngày nay đã phải rất vất vả ở chỗ này, hắn thi đại học đỗ thủ khoa, còn là một trẻ mồ côi khó tránh khỏi làm người khác cảm thấy đau lòng thay cho hắn.

Hứa Mặc gật đầu: “Không kiếm chút tiền thì không có cơm ăn!”

“Lúc ngươi thi đỗ thủ khoa không phải có người tặng đồ cho ngươi sao? Xe? Nhà ở, còn có học bổng, ta nghe nói có người tặng cho ngươi!” Khương Phinh Đình nói.

Hứa Mặc nhìn cô ấy một cái, lập tức cười một tiếng: “Ăn của người ta thì nói năng cũng phải mềm mỏng hơn!”

“Ngươi không nhận?” Khương Phinh Đình không khỏi kinh ngạc.

“Không phải đã nói rồi sao? Ăn của người khác phải mềm mỏng! Ta cũng không phải loại người không có sức để làm việc, lấy những thứ đó làm gì?” Hứa Mặc lắc đầu, hỏi lại: “Ngươi định tan làm à? Có muốn đạp thử xe đạp của ta không? Chỉ cần đặt cọc hai trăm chín mươi tám tệ là có thể đi, bất cứ khi nào cũng có thể lấy lại tiền đặt cọc!”

Khương Phinh Đình nhìn xe đạp khắp nơi trên mặt đất, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia bối rối.

“Hiện tại ta chưa muốn đi xe đạp, ta muốn đi bộ!”

“Không sao! Ta vẫn đang bận, xin cứ tự nhiên!”

Nói xong, Hứa Mặc lại tiếp tục bận rộn.

Khương Phinh Đình nhìn một lúc, sau đó mới quay người rời đi.

Hắn cũng đã gặp Hứa Sơ Ảnh hai lần!

Có lẽ do Hứa Sơ Ảnh lại bắt gặp Hứa Mặc có mặt ở gần đây, mới nổi giận như điên từ trong bệnh viện đi ra ngoài, muốn gây phiền phức cho Hứa Mặc.

Nhưng Hứa Mặc sớm đã biết cô ta là cái loại chẳng ra gì, căn bản không thèm để ý đến cô ta, quay người rời đi.

Điều này làm cho Hứa Sơ Ảnh nổi giận đến suýt chút nữa nổ tung tại chỗ.

Lần thứ hai vẫn là bị cô ta gặp được, Hứa Sơ Ảnh nhìn thấy Hứa Mặc đang khuân vác xe đạp ở bên cạnh, ngay lập tức tức giận, lao đến chỗ Hứa Mặc như muốn giết người.

Hứa Mặc liếc nhìn cô ta một cái, vác xe đạp dọn lên xe tải nhỏ.

“Hứa Mặc!” Hứa Sơ Ảnh hận đến mức nghiến răng.

Hắn đã bị cô ta bắt gặp rất nhiều lần.

“Xúi quẩy! Con mẹ nó chứ đúng là xui xẻo!” Hứa Mặc đang bận bịu làm việc, vẫn như cũ không có ý định sẽ nói chuyện với cô ta.

“Hứa Mặc ngươi nói cái gì cơ? Ngươi nhiều lần đến bệnh viện ta làm cái gì hả? Ta nói cho ngươi biết, nếu là ngươi dám theo dõi ta, ta cho ngươi đẹp mặt!” Hứa Sơ Ảnh quát mắng.

“Ngươi là ai chứ? Đang theo dõi ngươi?” Hứa Mặc bĩu môi.

“Hứa Mặc, ngươi đang giả câm điếc với ta đúng không? Ngươi đến bệnh viện của ta rốt cuộc là có mục đích gì? Ta nói cho ngươi biết, muốn ta cho ngươi tiền, không có cửa đâu! Ngươi cứ chết đói ở bên ngoài đi!” Hứa Sơ Ảnh không ngừng chửi bới.

“Con điên! Mẹ nó đúng là một con mụ điên, thật xui xẻo, đi đến đâu cũng gặp! Đường Lỗi, chúng ta đi!” Hứa Mặc không để ý cô ta.

“Hứa Mặc, ngươi còn dám mắng ta?” Nghe những lời này, càng khiến Hứa Sơ Ảnh tức giận hơn, thấy hắn sắp rời đi, cô ta vội ngăn hắn lại: “Ngươi đi cái gì? Phải nói cho rõ ràng ngươi mới được đi! Ngươi lén lút tới bệnh viện là muốn thứ gì? Chẳng phải ngươi muốn đoạn tuyệt quan hệ sao? Còn không phải đã nguyền rủa chúng ta phải chết sớm một chút sao? Sao hả đến bước đường cùng rồi phải chạy đến chỗ ta xin tiền?”

“Ai thèm tới đây tìm ngươi? Ngươi nghĩ cái gì vậy? Đáng giá đến mức khiến ta phải chạy đến tìm!” Hứa Mặc cũng không khách khí, càng sẽ không chiều theo ý của cô ta.

“Ngươi không đến tìm ta vậy đến bệnh viện ta làm gì?” Hứa Sơ Ảnh giận dữ trợn mắt nhìn.

“Đường Lỗi đi thôi! Con mụ này điên thật rồi! Chỉ cần nhìn cô ta vài ngày tới chúng ta đều gặp xui xẻo!” Hứa Mặc thật sự không muốn để ý cô ta, tiếp tục xoay người rời đi.

“Hứa Mặc ngươi dám đi?” Hứa Sơ Ảnh nghiến răng nghiến lợi, nói lời uy hiếp.

Nhưng mà Hứa Mặc vẫn không quan tâm đến cô ta chút nào, cùng Đường Lỗi lên xe rồi rời đi, đi đến một nơi khác đặt bày xe đạp.

Hứa Sơ Ảnh thấy vậy, bỗng nhiên dậm chân, mặt tràn đầy vẻ tức giận.

Cô ta cũng không có cách nào, chỉ có thể nổi giận đùng đùng trở lại bệnh viện.

“Sơ Ảnh, ngươi quen biết học sinh cấp ba kia sao?” Vừa mới về văn phòng, một nữ bác sĩ đã hỏi cô ta, người kia không phải Khương Phinh Đình còn có thể là ai nữa?

Chắc hẳn cô ấy ngồi ở trước cửa sổ văn phòng, nhìn thấy được Hứa Sơ Ảnh cùng Hứa Mặc trò chuyện bên dưới.

Hứa Sơ Ảnh đương nhiên biết Khương Phinh Đình là bác sĩ cùng làm chung bệnh viện với cô ta, nghe thấy lời này, Hứa Sơ Ảnh lập tức đen mặt.

Bạn đang đọc [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    108

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!