Chương 110: [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

Mẹ nó chứ đúng là xúi quẩy, con mụ điên (1)

Phiên bản dịch 4421 chữ

Đây đã là lần thứ tư Hứa Sơ Ảnh phát hiện Hứa Mặc xuất hiện ở gần đây.

Mấy lần trước đó, cô ta đều đã nhịn không đi ra ngoài nhưng lần này cô ta thực sự không nhịn nổi nữa.

Cũng giống như lần trước, hắn vậy mà lần nữa lén lút đến bệnh viện nơi cô ta làm việc, việc này chỉ khiến Hứa Sơ Ảnh cảm thấy ghê tởm và bực bội.

Rất nhiều lần trước kia, Hứa Mặc đã lén đến nơi làm việc của cô ta ta, hình như là muốn nhìn cô ta làm việc ra sao, có một lần không may bị bạn trai tương lai cô ta nhìn thấy, gây ra một số hiểu lầm.

Hứa Sơ Ảnh nghĩ phải tóm được hắn, nhưng hắn đều chạy được đi mất, trước kia cô ta đã nói lại chuyện này cho mẹ Tạ Băng Diễm và chị cả, mẹ Tạ Băng Diễm cùng chị cả cũng đã cảnh cáo Hứa Mặc không cho hắn đến đây nữa, không nghĩ rằng hiện tại Hứa Mặc vậy mà lại dám đến đây.

Vì không có tiền để tiêu nên muốn tìm cô ta xin tiền sao?

Hắn đã rời khỏi nhà hơn hai tháng, Hứa Sơ Ảnh biết hắn chắc chắn không thể nào trụ được bao lâu.

Chị cả, chị hai, các chị không có khả năng sẽ cho hắn tiền, mẹ Tạ Băng Diễm sẽ càng không, có lẽ hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng mới dám đến đây tìm cô ta xin tiền.

Nhìn Hứa Mặc ngồi trên chiếc xe vận tải nhỏ rời đi, khóe miệng Hứa Sơ Ảnh không khỏi hiện ra một tia trào phúng.

“Không phải nói ở bên ngoài sống rất lợi hại sao? Còn đoạn tuyệt quan hệ, kí thêm thư đoạn tuyệt quan hệ gì đó mà? Còn không phải vẫn lần nữa chật vật chạy đến bệnh viện tìm cô ta để xin tiền!”

Mặc dù Hứa Sơ Ảnh vẫn luôn chưa từng nhìn Hứa Mặc bằng sắc mặt tốt, nhưng nghĩ đến điều này, trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

Bây giờ người trong nhà kỳ thật đều đang xem chuyện cười của Hứa Mặc.

Muốn xem khi nào hắn sẽ tuyệt vọng quay trở về nhà.

Chị ba, chị tư và mẹ họ đều đang chờ, hôm qua bọn họ còn ở trong nhóm thảo luận Hứa Mặc ở bên ngoài còn có thể chống đỡ bao lâu nữa?

Hiện tại Hứa Sơ Ảnh tự nhiên tâm trạng trở nên rất vui vẻ!

“Để ta gặp được ngươi, ngươi nhất định chết chắc!”

“Còn dám lần nữa đến bệnh viện quấy rầy ta làm việc!”

“Để ta bắt được ngươi, thế nào cũng sẽ phải đánh cho ngươi một trận nhớ đời!”

Thấy Hứa Mặc rời đi, Hứa Sơ Ảnh tức đến mức chỉ có thể nghiến răng, quay người trở về.

Hứa Mặc đương nhiên không hề để ý đến Hứa Sơ Ảnh.

Hắn biết Hứa Sơ Ảnh làm việc ở bệnh viện gần đây, nhưng trong lòng cũng không quan tâm mấy đến chuyện này.

Xung quanh nơi đây dòng người qua lại tương đối nhiều, đây là nơi tốt để bày bán xe đạp, hắn sẽ không bỏ qua nơi này.

Mặc kệ Hứa Sơ Ảnh nghĩ như nào, hắn cũng không thèm quan tâm đến.

Mấy ngày kế tiếp, hắn vẫn như cũ ở gần đây bày biện xe đạp, thu thập, khuân vác xe đạp.

Vốn dĩ hắn có thể đem công việc này giao cho những người khác làm, nhưng mà hiện tại sức khỏe của Hứa Mặc không tốt, cần phải vận động, cũng phải cải thiện sức khỏe, vì thế hắn muốn vận động cơ thể để rèn luyện sức, cho nên hắn tự mình làm việc.

Không thể không nói, liên tục bận rộn mấy ngày nay hắn cảm thấy cơ thể khỏe khoắn hơn rất nhiều, ăn nhiều cơm hơn, cũng bắt đầu phát triển cơ bắp, so với trước đây hắn đã cao hơn trước mấy centimet.

Mấy ngày nay hắn cùng Đường Lỗi bốn người đều đang trong quá trình bồi bổ cơ thể, bọn họ vừa mới tròn mười tám tuổi, còn đang ở trong giai đoạn phát triển nếu bồi bổ tốt còn có thể tiếp tục cao hơn.

Vì thời tiết nóng bức, lúc nóng chảy mồ hôi hắn cởi hết áo trên người, vác những chiếc xe đạp xuống dưới để bày bán, trong thời gian này lại gặp được Khương Phinh Đình hai lần.

Một lần là cô ấy đang trên đường đi làm, chợt thấy hắn để trần nửa người, ở trên ven đường bày biện xe đạp vì thế lại gần hỏi thăm vài câu.

Hẳn là cô ấy đối với tính năng mới của xe đạp công cộng cảm thấy hứng thú, hỏi han một chút, Hứa Mặc cũng không nói gì nhiều, chỉ nói đây là ý tưởng của bản thân.

Lần thứ hai là lúc cô ấy tan làm, tình cờ lúc Hứa Mặc lấy xe, họ lần nữa gặp nhau.

Lần đó, Hứa Mặc cũng cởi trần, bởi vì quá mệt mỏi, cho nên hắn ngồi ở trên một chiếc xe đạp nghỉ ngơi, cả người nóng nực toàn là mồ hôi.

Khương Phinh Đình cầm một lon Coca lại gần.

“Ngươi là thủ khoa mà vẫn còn phải chịu khổ, khuân lên vác xuống như vậy, ngươi không cảm thấy mệt sao?” Khương Phinh Đình tò mò cười hỏi.

“Kiếm tiền thì mệt cái gì? Không mệt! Hơn nữa ta đang rèn luyện cơ thể!” Hứa Mặc nhìn lon Coca đưa tới, xua tay, từ chối khéo ý tốt của cô ấy, bản thân hắn cầm lấy một bình trà uống một ngụm.

“Ngươi không có… Bố mẹ người nhà?” Suy nghĩ một chút Khương Phinh Đình hỏi.

Bạn đang đọc [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    75

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!