Chương 70: [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

Thu lại vẻ mặt mèo khóc chuột giả từ bi của ngươi đi (2)

Phiên bản dịch 4762 chữ

“Sau khi có APP, chúng ta có thể in áp phích để quảng cáo, trong giai đoạn đầu cho ra một nghìn chiếc, đặt tất cả ở những khu vực đông dân cư. Những con đường gần cổng trường đại học, lối ra tàu điện ngầm, cả công viên khoa học kỹ thuật nữa!"

“Chỉ cần ban quản lý đô thị không lấy, người khác không trộm, vậy chúng ta có thể kiếm tiền!"

"Ta sợ nhất là bị trộm!" Đường Lỗi lo lắng nói.

"Đừng sợ, cho dù mất mấy chiếc cũng chẳng sao! Thực ra điều chúng ta lo lắng nhất phải là ban quản lý đô thị! Trên đường nhiều xe cộ như vậy, sẽ có không ít người đỗ xe, chúng ta để mấy chiếc xe đạp, hẳn là ban quản lý đô thị sẽ không để ý! Đến lúc bọn họ thấy cần phải để ý thì xe đạp của chúng ta đã có mặt ở khắp nơi rồi!" Hứa Mặc cười nói.

Cố Hoán Khê bật cười nhìn Hứa Mặc: "Hứa Mặc, ngươi không lo thi đại học mà còn có thời gian triển khai mấy dự án này à?"

“Hết cách rồi! Chúng ta đều là mấy đứa không cha không mẹ, nghèo khố rách áo ôm, có thể kiếm lời bao nhiêu thì tranh thủ bấy nhiêu! Các ngươi lo mà học hành tử tế! Chờ các ngươi thi xong hãy tham gia, chúng ta sẽ cùng nhau đẩy mạnh sức ảnh hưởng của xe đạp công cộng!" Hứa Mặc cười nói.

"Ok!"

Ba người vui vẻ lên tiếng, sau đó lấy sách giáo khoa tiếp tục giải đề.

Mặt khác, Hứa Mặc vẫn đầu tư một số tiền lớn vào Bitcoin, tìm cách kiếm thêm tiền lời.

Hắn suy đoán trong khoảng thời gian này, Bitcoin sẽ còn tăng vọt.

Phải biết rằng trong cả năm 2013, Bitcoin đã tăng hơn hai trăm lần, bây giờ chỉ mới tăng hơn hai mươi lần, vào nửa cuối năm 2013, có lẽ đây mới là thời kỳ huy hoàng thực sự của Bitcoin.

Hứa Mặc sẽ không bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền tuyệt vời này!

Trong lúc học hành chăm chú, chủ nhiệm lớp mang cơm hộp tới cho Hứa Mặc, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi ném lên ghế mặc kệ.

Tan học ngày hôm sau, hắn mang hộp cơm đi ra cổng trường, nhìn thấy một chiếc Audi màu đen quen thuộc đang đỗ ở cổng.

Thấy hắn đi ra, Hứa Uyển Đình bước ra khỏi chiếc Audi.

Hứa Mặc nhìn thấy chị ta, lập tức cảm thấy phiền chán, sau đó mang hộp cơm đến thùng rác, quẳng nó vào thùng ngay trước mặt chị ta.

Hắn không hiểu Hứa Uyển Đình đến đây nhiều lần làm gì? Người chị cả này đã không còn để lại tí ấn tượng tốt gì trong lòng Hứa Mặc.

Kiếp trước hắn chết cô độc trong bệnh viện, xung quanh vắng tanh chẳng có lấy một bóng người.

Tất cả bọn họ đều ở bên Hứa Tuấn Triết.

Bây giờ Hứa Uyển Đình đi tới đi lui, chắc chắn là có âm mưu gì.

Lớ ngớ lại trở thành trò tiêu khiển của bọn họ trong nhóm chat, ai nấy đều mang dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Hứa Uyển Đình thấy hắn ném hộp cơm vào thùng rác ngay trước mặt mình, sắc mặt không khỏi sững sờ, chị ta miễn cưỡng cười một tiếng nghênh đón: "Tiểu Mặc, ngươi tan học rồi à?"

Hứa Mặc nhìn chị ta, giễu cợt nói: "Mấy người nhà các ngươi hề hước thật, không thấy thỏ không thả chim ưng đúng không?"

"Tiểu Mặc, ta chỉ mang đồ ăn tới cho ngươi thôi! Đây là cháo do má Triệu nấu, còn có dầu cá ở nhà, có thể tăng cường trí nhớ giảm mệt nhọc, ngươi sắp phải thi đại học rồi, ăn vào mới có sức!" Hứa Uyển Đình thấy dáng vẻ ghét cay ghét đắng của hắn thì vội vàng mở miệng.

"Há há? Giảm mệt nhọc?" Hứa Mặc tức cười, như thể trước nay chưa từng gặp phải chuyện buồn cười đến vậy: "Đám người nhà các ngươi đúng là âm hồn không tan! Rốt cuộc ta đắc tội các ngươi ở chỗ nào? Mà các ngươi đối xử với ta như vậy? Ta đầu hàng được chưa?"

Hứa Uyển Đình vội vàng nói: “Đắc tội cái gì chứ? Ta chỉ hy vọng ngươi có thể thi đại học tốt…"

"Đừng, tha cho ta đi được không! Ta chịu không nổi mất! Mấy người các ngươi đúng là hao phí tâm tư để ngáng chân ta nhỉ! Ngươi cố gắng như vậy, Hứa Tuấn Triết thưởng tiền cho ngươi à? Hứa Tuấn Triết trả lương cho ngươi sao?" Hứa Mặc lạnh lùng ngắt lời chị ta.

"Tiểu Mặc, chuyện này chẳng liên quan gì đến Tuấn Triết hết, mấy thứ như dầu cá này đều được mua từ nước ngoài về! Có thể tăng cường trí nhớ, trước kia ở nhà Tuấn Triết cũng được ăn không ít, bây giờ ta chỉ lấy một phần cho ngươi ăn thôi!" Hứa Uyển Đình mở miệng.

"Cho ta ăn một phần? Ha ha, buồn cười vãi! Đúng là nực cười!"

Hứa Uyển Đình vội vàng nói: "Tiểu Mặc, ta rất lo cho ngươi, ngươi phải tốt nghiệp trung học, cần ăn uống đầy đủ!"

"Không thấy thỏ không thả chim ưng thật đấy à! Nhất định phải khiến ta chọc thủng bộ mặt thật ngươi mới chịu sao? Hứa Uyển Đình à, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám vạch trần vẻ dối trá ác ý của ngươi hả?"

Sắc mặt Hứa Uyển Đình thay đổi: "Tiểu Mặc, chị gái chỉ muốn ngươi bồi bổ sức khỏe!"

"Đừng! Cho ta xin đi! Muốn ta bồi bổ? Ngươi cũng xứng?"

Hứa Mặc cười nhạo, khóe miệng mang theo tia giễu cợt, nhìn đồ trong tay chị ta, lui về sau hai bước: "Dầu cá biển? Ta nhớ từng được thưởng thức thứ này một lần rồi, lén lút uống một hớp, kết quả bị người chị cả tốt đẹp mười điểm không có nhưng này bưng lên giội thẳng lên đầu!"

Bạn đang đọc [Dịch] Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì ?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    186

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!