Thi khảo hạch cuối năm hai đại học là sáng tác một ca khúc, bài hát này ảnh hưởng tới quyết định lựa chọn vị trí trao đổi sinh cho năm ba, vậy nên các bạn học không hẹn mà cùng tìm Lâm Uyên hỗ trợ đệm piano cho bài hát của mình...
Đồng học muốn sáng tác bài hát.
Lâm Uyên cũng phải viết bài hát.
Dù sao hắn đối với vị trí trao đổi sinh năm thứ ba đại học cũng có một chút ý tưởng, vì thế còn cố ý yêu cầu hệ thống chế tác riêng «Giấc mộng ban đầu» .
Ở Tinh Mang tìm người thu âm bài hát?
Ca khúc này yêu cầu một người biểu diễn.
Ngược lại trong Tinh Mang rất nhiều công cụ nhân, Lâm Uyên có thể tùy ý chọn lựa.
Nhưng nghĩ lại, Lâm Uyên thay đổi chủ ý, bởi vì bên người hắn đã có một người âm vực hết sức thích hợp với bài hát này.
Bạn tốt Hạ Phồn!
Mặc dù lựa chọn Hạ Phồn sẽ bại lộ thân phận của mình, nhưng nếu cô ấy phải đi con đường ca sĩ này, sớm muộn cũng biết, giấu giếm không có ý nghĩa gì.
Vì vậy hắn liên lạc Hạ Phồn.
Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Uyên suy nghĩ một chút, dứt khoát gọi cho cả Giản Dịch.
Buổi trưa, ba người gặp nhau trong phòng ăn.
Lâm Uyên trực tiếp lấy ra khúc phổ của «Giấc mộng ban đầu» giao cho Hạ Phồn.
"Ngươi sáng tác bài hát?"
Hạ Phồn thấy Khúc Phổ, sửng sốt một chút.
Lâm Uyên gật đầu, lại gửi bản phối kết hợp âm thanh điện tử sang điện thoại cho Hạ Phồn:
"Nghe qua một chút."
"Được."
Lâm Uyên sáng tác bài hát cũng không kỳ quái.
Hắn dù sao đã chuyển sang hệ soạn nhạc học tập khá lâu.
Hạ Phồn cho rằng Lâm Uyên muốn hỏi ý kiến mình, thuận tay lấy ra hai bên tai nghe bluetooth, chuẩn bị nghe qua một chút, đồng thời trong nội tâm nàng suy nghĩ, coi như bài hát viết chưa tốt lắm, mình cũng nhất định phải khích lệ Lâm Uyên một phen.
"Cho ta một cái."
Giản Dịch đoạt đi một bên tai nghe của Hạ Phồn, nhét vào tai mình, hắn cũng tò mò với ca khúc mà Lâm Uyên sáng tác.
Nghe được vài phút.
Hạ Phồn bỗng nhiên kinh ngạc nhìn về phía Lâm Uyên.
"Không thể nào! Lâm Uyên, bài hát này hay thật đấy!"
Giản Dịch kinh ngạc mở miệng, mặc dù hắn vốn không hiểu âm nhạc, nhưng một ca khúc có dễ nghe hay không vẫn có thể phân biệt được được.
Bài hát này của Lâm Uyên, từ câu thứ nhất đã khiến cho hắn cảm thấy phi thường dễ nghe!
"Ừm."
Lâm Uyên không để ý tới Giản Dịch.
Hắn nhìn về phía Hạ Phồn: "Đây là bài thi khảo hạch cuối năm của hệ soạn nhạc chúng ta, ta chuẩn bị đem bài này nộp lên, bây giờ còn thiếu một người biểu diễn, để ngươi tới hát được chứ?"
"Ngươi thật để cho ta hát?"
Ánh mắt của Hạ Phồn phức tạp nhìn Lâm Uyên:
"Học thanh nhạc nhiều năm như vậy, ngươi hẳn phải biết giá trị của bài hát này rất cao."
Nàng đương nhiên muốn hát bài hát này!
Nhưng bài hát này quá ưu tú!
Giao cho ca sĩ chuyên nghiệp biểu diễn sẽ có hiệu quả tốt hơn, thậm chí có khả năng thành HIT. Hạ Phồn không muốn bởi mình hát liền khiến Lâm Uyên lọt hố.
"Kìa Hạ Phồn! Ngươi làm sao đấy?"
Giản Dịch gấp gáp: "Bài hát tốt như vậy, ngươi còn đẩy ra ngoài? Lâm Uyên cho ngươi hát ngươi cứ hát!"
Hạ Phồn cũng không để ý tới Giản Dịch.
Nàng yên lặng nhìn chăm chú Lâm Uyên.
Lâm Uyên lộ ra nụ cười: "Không cần người khác, bài hát này cho ngươi thích hợp nhất, ngoài ra có một việc ta muốn nói với hai người."
"Chuyện gì?"
Giản Dịch và Hạ Phồn bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Lâm Uyên nói: "Thực ra ta là Tiện Ngư."
Giản Dịch sửng sốt một chút, mơ hồ cảm thấy danh tự này có chút quen tai, lại không nhớ nổi từng nghe ở đâu.
Hạ Phồn mở trừng mắt: "Ngươi đang nói đùa sao?"
Lâm Uyên nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, một mực không nói với các ngươi."
"Đấy không phải trọng điểm!"
Hạ Phồn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Uyên: "Ngươi thật sự là Tiện Ngư?"
Lâm Uyên gật đầu.
Hạ Phồn còn chưa lên tiếng, Giản Dịch bỗng nhiên vỗ đầu một cái.
Hắn nhớ ra Tiện Ngư là ai!
Danh tự này, Hạ Phồn trước đây đã nhắc tới nhiều lần.
Đoạn thời gian trước, «Cá lớn» cùng mấy bài hát nổi tiếng khác, hình như đều là Tiện Ngư viết!
Người này lại là Lâm Uyên?
Lâm Uyên viết ca khúc lại lợi hại như vậy?
Giản Dịch đang kích động muốn nói gì đó, Hạ Phồn bỗng nhiên hai tay bụm mặt.
Giản Dịch sợ hết hồn: "Hạ Phồn ngươi làm sao vậy?"
Lâm Uyên cũng lo lắng nhìn Hạ Phồn.
Hạ Phồn buông tay ra, gương mặt bởi vì kích động mà đỏ bừng, vẫn trợn mắt nhìn Lâm Uyên nói: "Một ca khúc chưa đủ!"
"Sau này đi."
Lâm Uyên bật cười: "Có bài hát thích hợp lại cho ngươi, bây giờ trên tay chỉ còn dư lại bài này thôi."
Bài hát này cũng không rẻ đâu.
Giản Dịch vỗ ngực một cái: "Dọa ta một hồi, nhưng Lâm Uyên ngươi lừa gạt chúng ta lâu như vậy, phải bị tội gì!"
Hạ Phồn hung hăng nói: "Theo luật cũ phải làm làm thịt một... Không, hai bữa!"
Lâm Uyên mặt không đổi sắc: "Buổi tối đi nhà hàng Đông Phương."
Đây là quán ăn tốt nhất trong khuôn viên trường học, lần trước Lâm Uyên cùng các bạn học hệ soạn nhạc từng ăn một lần, thạch pudding lạnh ăn đặc biệt ngon.
"Tối nay, nhất trí!"
Giản Dịch cùng Hạ Phồn đập tay ăn mừng.
Chuyện lúc trước đã hoàn toàn rõ ràng.
Tại sao lãnh đạo công ty đem căn hộ tốt như vậy cho Lâm Uyên ở, tại sao Lâm Uyên ở công ty có đãi ngộ tốt như thế?
Bởi vì Lâm Uyên là Tiện Ngư đấy!
Lâm Uyên nhắc nhở Hạ Phồn: "Ngày khác đi Tinh Mang thu âm bài hát."
Hạ Phồn cười nói: "Được, nhưng bài hát này cho ta, có thể trái với quy định công ty hay không?"
Lâm Uyên sững sờ, vậy mà lại quên việc này.
Dựa theo quy định công ty, mình không thể sáng tác ca khúc cho người ngoài, nhất định phải qua các quy trình của công ty, cái này có ghi trên hợp đồng rồi.
"Nếu không trực tiếp để Tinh Mang ký hợp đồng với Hạ Phồn, Lâm Uyên ngươi làm được không?" - Giản Dịch cũng không biết địa vị của Lâm Uyên ở công ty có quyền hạn này hay không, thử hỏi dò một câu.
Lâm Uyên nhìn về phía Hạ Phồn: "Ngươi muốn ký không?"
Hạ Phồn không chút do dự gật đầu: "Dĩ nhiên muốn!"
Lâm Uyên mở miệng: "Ta nói với Triệu tỷ một tiếng, độ khó không lớn, nhưng vấn đề là bây giờ ngươi cùng công ty ký hợp đồng, đẳng cấp hợp đồng khẳng định không cao."
"A?"
Người mới còn dám đòi hỏi hợp đồng đẳng cấp?
Hạ Phồn có chút theo không kịp suy nghĩ của Lâm Uyên.
Lâm Uyên giải thích: "Nếu như Hạ Phồn có thể nổi tiếng thông qua «Thịnh Phóng», sau đó ký với Tinh Mang khẳng định có thể lấy được hợp đồng tương đối cao cấp."
Trước đây Triệu Doanh Cát chính là như vậy.
Sau khi bạo hỏa tự nhiên có người muốn tranh cướp.
Hạ Phồn cười khổ nói: "Lâm Uyên, tầm mắt ngươi quá cao. Với ta mà nói, có thể ký vào Tinh Mang là hạnh phúc lắm rồi, còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
"Đã biết."
Lâm Uyên lấy điện thoại gọi cho Triệu Ngọc, đem tình huống của mình nói một lần, hắn rất tín nhiệm Triệu Ngọc.
"Như vậy à."
Triệu Ngọc nghe được thỉnh cầu của Lâm Uyên, sau đó trầm ngâm nói: "Chuyện này ta đáp ứng, ngươi có lẽ muốn đem đẳng cấp hợp đồng của nàng đề cao một chút đi, cái này cũng không có vấn đề gì, trước tiên có thể ký hợp đồng thử việc, nếu như nàng có thành tích trước khi ký chính thức, chúng ta có thể đề cao đẳng cấp của hợp đồng. Nhưng chuyện này dù sao cũng là lợi dụng chỗ sơ hở của công ty, cho nên trước khi ký hợp đồng chính thức, ngươi phải chú ý đừng dùng danh tiếng Tiện Ngư viết ca khúc cho nàng, biên một cái thân phận giả là được."
Triệu Ngọc thậm chí không hỏi Lâm Uyên muốn cho ai ký với công ty.
Đối với rất nhiều người trẻ tuổi giấu trong lòng giấc mộng âm nhạc, tiến vào Tinh Mang có thể là mục tiêu nhân sinh, nhưng đối với Triệu Ngọc mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ ——
Điều kiện tiên quyết là Tiện Ngư lên tiếng.
"Cám ơn."
Lâm Uyên cúp điện thoại.
Hạ Phồn cùng Giản Dịch khẩn trương hỏi: "Như thế nào?"
Lâm Uyên cười một tiếng: "Chuẩn bị thu âm bài hát đi, ngoài ra ngàn vạn lần không nên để người ngoài biết bài hát này là ta viết, nếu không sẽ có phiền toái."
"Được!"
Hạ Phồn hưng phấn.
Giản Dịch cũng lộ ra nụ cười, vì bằng hữu mà cảm thấy vui vẻ.
Nhưng đối với nhắc nhở của Lâm Uyên, hai người nhớ kỹ trong lòng, không dám tiết lộ chút tin tức nào về thân phận Lâm Uyên ra ngoài.
Vì bảo đảm, vài ngày sau thu âm bài hát, mấy người Lâm Uyên cũng đi thuê phòng thu âm gần trường để hoàn thành, không dùng phòng thu của Tinh Mang.
.
Mà lúc này, tháng năm đã lặng lẽ trôi qua.
Tháng sáu ngày một, 0h đêm.
Giới âm nhạc Tần Châu, BXH bài hát mới chính thức mở ra!
Nhất định phải được hạng nhất, Trần Chí Vũ tràn đầy tự tin mở ra trang web âm nhạc trực tuyến.
Xuất hiện banner đề cử những bài hát mới ra mắt.
Nhấp vào đường link, thấy ngay bài hát của mình xếp ở vị trí bắt mắt nhất, rất có mặt mũi, Trần Chí Vũ cảm thấy hài lòng.
"Hả?"
Quét mắt nhìn vị trí đề cử khác, Trần Chí Vũ chợt thấy một bài tên là «Hồng Mân Côi» trong phần đề cử bài hát mới.
Là bài hát bên Tinh Mang.
Người đại diện trước đây đã đề cập tới ca sĩ biểu diễn, Tinh Mang bên kia thay Kim Thư Vũ bằng một người tên Tôn Diệu Hỏa, mà ca khúc chính là...
"Đệch!"
Bỗng nhiên tay Trần Chí Vũ run một phát, con chuột thiếu chút nữa bay ra ngoài.