Không hoảng hốt.
Ta nhìn lầm.
Nhất định là nhìn lầm rồi.
Trần Chí Vũ ổn định tâm thần, thậm chí còn lộ ra một nụ cười tự khích lệ bản thân, sau đó sẽ liếc mắt nhìn, lại thật nhanh quay mặt qua chỗ khác...
Khuôn mặt sụp đổ.
Đây là hố mình à!
Tại sao lại là bài hát của Tiện Ngư!
Trần Chí Vũ tâm tình phi thường muốn chửi con mẹ nó. Người đại diện trước nói cái gì, Tinh Mang thay Kim Thư Vũ bằng một ca sĩ không đáng nhắc tới, tên ca sĩ Tôn Diệu Hỏa quả thật không đáng nhắc tới, vấn đề là Tôn Diệu Hỏa hát cái gì?
Tiện Ngư, là Tiện Ngư đấy!
Kẻ mà Trần Chí Vũ sợ nhất!
So với Tiện Ngư, Trần Chí Vũ tình nguyện đối mặt Kim Thư Vũ, ít nhất mọi người còn có thể bằng bản lãnh của mình mà cạnh tranh.
Con hàng Tiện Ngư quá tà môn.
Người này căn bản không thể sử dụng suy nghĩ theo lẽ thường!
Chẳng lẽ ta lại phải lật xe rồi hả?
Trần Chí Vũ cảm giác mình hoảng hốt mất một lúc.
Nhưng sau mười mấy giây đồng hồ, Trần Chí Vũ liền dần dần bình tĩnh lại.
Hắn bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhất thời chính mình cũng bắt đầu cảm giác bản thân không có tiền đồ: "Ta dù sao cũng là một ca sĩ thần tượng, Tiện Ngư đâu phải lần nào cũng có thể xuất thần, nhạc sĩ già còn có lúc phát huy không tốt, thật coi ca sĩ thần tượng chúng ta là gió tự thổi tới hay sao, chuyện như vậy nhiều nhất chỉ phát sinh một lần!"
Nguyên nhân rất đơn giản.
Chính mình hoảng hốt như vậy, là vì lần trước lật xe bởi Tiện Ngư, cho nên khi nhìn thấy cái tên ấy lại gợi về ký ức không tốt, làm cho mình sợ không phải Tiện Ngư, mà là phần trí nhớ rất đáng quên kia.
Còn rất văn vở.
Trên thực tế, cũng không có gì để sợ.
Lúc trước mặc dù Triệu Doanh Cát không phải ca sĩ thần tượng, nhưng có hào quang quán quân «Thịnh Phóng» gia trì, cũng có chút nhân khí, miễn cưỡng tính là nhân vật có số má, bài hát Tiện Ngư cho nàng hát không tính là quá mai một.
Tôn Diệu Hỏa?
Hoàn toàn không có nhân khí gì.
Phỏng chừng đi ở trên đường cũng sẽ không ai nhận ra hắn là ca sĩ, cho dù đứng trước mặt Trần Chí Vũ, khẳng định hắn không nhận biết đối phương là ai.
Như thế này cũng tốt.
Ngã ở đâu gấp đôi ở đấy!
Trần Chí Vũ cảm giác mình lại ngon rồi, bình tĩnh chỉnh lại con chuột một chút, thuận tiện đeo lên tai nghe:
"Ta liền tới nghe một chút bài hát lần này của ngươi, cũng đừng để cho ta thất vọng đấy."
Hắn mở ra «Hồng Mân Côi».
Ca khúc do một đoạn nhịp điệu piano thông thường mở đầu, giai điệu rất thường gặp, mình cũng có thể tiện tay tấu ra được.
Không gì hơn cái này.
Trần Chí Vũ cười nhạt.
Âm thanh dương cầm hơi ngừng lại, trong nháy mắt giọng hát hùng hậu mà trầm thấp vang lên:
"Trong cơn mơ triền miên bất tận, hình ảnh của em ngập tràn trong sắc đỏ kiều diễm.
Để lại trong tôi nỗi đau mệt nhoài, cõi lòng lặng thinh bất động."
...
Không gì hơn cái này!
Trần Chí Vũ giữ nguyên nụ cười, tiếp tục nghe:
"Thời điểm từ phía sau lưng ôm lấy em, kỳ thực trong lòng lại mong nhớ gương mặt cô ấy.
Nói ra thật nực cười.
Điều tôi không thể thông suốt lại cứ muốn em phải hiểu."
...
Không Gì Hơn Cái Này! !
Nụ cười của Trần Chí Vũ đã cứng lại, vẫn quật cường không chịu biến mất, bên tai là phần điệp khúc của «Hồng Mân Côi»:
"Phải chăng hạnh phúc giản đơn nhưng cũng nặng nề.
Đến mức buồn đau của bản thân cũng trở nên tê liệt.
Thẫn thờ nhìn cánh hồng đỏ rực dần tàn lụi trước mắt,
Tan vào hư không...."
...
KHÔNG GÌ HƠN CÁI NÀY! ! !
Trần Chí Vũ muốn rách cả mí mắt, dùng sức bóp bắp đùi mình, ở trong tiếng ca biểu tình dần dần tan vỡ:
"Thứ không chiếm được vĩnh viễn khiến trái tim xao động;
Người được yêu lại quá hững hờ;
Trong sắc đỏ của hoa hồng, giấc mộng quá đỗi mong manh;
Đã nắm chặt lại để trôi qua kẽ tay;
Tan vào hư không...."
...
Không... đừng tan...
Trần Chí Vũ rốt cuộc không kiềm chế được, hắn bất ngờ tháo xuống tai nghe, bưng kín lỗ tai mình. Lúc này người đại diện của hắn vừa vặn vào cửa, khẽ mỉm cười nói:
"Chí vũ nghe nhạc đấy à?"
Hiển nhiên, lần này quá ổn rồi!
Để ăn mừng sự kiện vấn đỉnh, trên tay người đại diện thậm chí cầm theo hai cái ly cùng một chai rượu vang thượng hạng, 12h đúng lúc đi tới nhà Trần Chí Vũ, bởi vì quan hệ hai người vô cùng tốt, cho nên hắn có cả mật mã cửa ra vào căn hộ của nghệ sĩ.
Nghe nhạc?
Trần Chí Vũ phảng phất bị cái gì kích thích, càng dùng sức bịt kín lỗ tai: "Ta không nghe ta không nghe ta không nghe ta không nghe ta không nghe...!!!"
"? ? ?"
Người đại diện có chút mờ mịt, một màn này rơi vào trong mắt của hắn, không biết tại sao lại thấy có chút quen thuộc.
"Ngươi tỉnh táo một chút." - Người đại diện nhíu mày nói.
Tâm trạng Trần Chí Vũ dần dần bình phục, không che lỗ tai nữa, chỉ là nhìn chằm chằm người đại diện:
"Ngươi không phải nói kỳ này không có cao thủ sao?"
"Quả thật không có cao thủ mà."
Giọng người đại diện cực kỳ chắc chắn.
Nhìn vẻ mặt vô tội của người đại diện, Trần Chí Vũ thở dài, không nói thêm gì nữa, lặng lẽ lần nữa đeo lên tai nghe, đem ca khúc vừa rồi nghe lại một lần.
"Thật là dễ nghe."
Lần này nghe xong, Trần Chí Vũ trực tiếp đem «Hồng Mân Côi» tải xuống, cũng thêm vào danh sách bài hát ưa thích của mình.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Người đại diện khóe miệng giật một cái, thấy toàn bộ quá trình Trần Chí Vũ thao tác, trong lòng bỗng nhiên có một cỗ dự cảm không ổn.
"Trong giới âm nhạc chúng ta, cái này gọi là động tác đầu hàng."
Trần Chí Vũ giơ hai tay lên, ┗( T....T )┛
Người đại diện: "......."
Trần Chí Vũ lẩm bẩm nói: "Ta thật khờ, thật ngốc nghếch."
Hắn nâng con mắt vô thần nhìn lên trần nhà: "Ta chỉ biết tháng sáu không còn ca sĩ thần tượng xuất hiện, có thể nhặt tiện nghi, ta lại không biết khúc phụ cũng tới."
Người đại diện thở dài, đã đại khái đoán được xảy ra chuyện gì: "Không còn hy vọng?"
"Có hi vọng."
Trần Chí Vũ nói: "Tránh hắn là được."
Trần Chí Vũ chỉ vào phía sau ca khúc «Hồng Mân Côi».
Người đại diện thấy hai chữ "Tiện Ngư", mặt liền biến sắc.
Giờ khắc này, hắn nhớ lại thời điểm đã từng bị hai chữ này chi phối sợ hãi.
Khó trách lúc vào cửa, cảm giác bầu không khí không khỏi có chút quen thuộc, hóa ra chúng ta né tránh mấy tháng, lại đụng phải họng súng Tiện Ngư?
Vận khí gì nát vậy!
Đi một tên Kim Thư Vũ, đến một tên Tiện Ngư, cảm giác độ khó trò chơi thoáng cái trở nên khoa trương hơn gấp bội!
"Lần sau ta nhất định nghe ngóng cẩn thận hơn!"
Người đại diện nói như đinh chém sắt.
"Lần sau nhất định?"
"Lần sau nhất định!"
"Ta đã không tin ngươi."
Trần Chí Vũ ưu thương nói: "Ngươi chính là tên gở miệng."
Người đại diện thở dài: "Thực ra ta còn chuẩn bị cho ngươi lễ vật, bây giờ đang ở ngoài cửa, còn có rượu này, là để ăn mừng một chút chúng ta vấn đỉnh đệ nhất."
"..."
Trần Chí Vũ không muốn nói thêm câu nào.
Người đại diện mở cửa phòng, bê vào một chiếc hộp.
Trần Chí Vũ ngẩng đầu nhìn người đại diện: "Đây là cái gì?"
Người đại diện nói: "Một cái bể cá, ngươi không phải nói, nuôi mèo quá phiền toái, nuôi cá tương đối đơn giản sao?"
"Ca khúc vấn đỉnh đệ nhất mẹ nó chứ!"
Trần Chí Vũ đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất.
Hắn gắng sức đem người đại diện đẩy ra khỏi phòng, thuận tiện đem cái hộp cũng đá ra:
"Ta coi như là chết đói, từ nơi này nhảy xuống, cũng không có khả năng nuôi cá! Đời này cũng sẽ không!"
"Tại sao?"
Người đại diện hỏi xong, bỗng nhiên vỗ đầu, bầu không khí trở nên yên lặng lại lúng túng.
Thật lâu.
Người đại diện mới nói: "Thì ra ngươi có chứng sợ cá."
Trần Chí Vũ trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi có phải hay không cảm thấy mình rất hài hước?"