Chị gái Lâm Huyên về nhà trước năm mới.
Nàng vừa trở về liền tìm Lâm Uyên nhìn chằm chằm: “Trên đường ta về nhà, con bé ngồi bên cạnh hừ hừ nửa tiếng toàn ‘Hồng lục lam...”
“Cho nên?” – Lâm Uyên có chút không hiểu tại sao.
Lâm Huyên cười híp mắt xòe tay: “Bài hát của ngươi hành hạ chị cả một đường, thế nào cũng phải cho chút phí tổn thất tinh thần chứ?”
“Ta đi phát lì xì.”
Trên nhóm gia đình, Lâm Uyên thả cái bao lì xì 1 vạn đồng. Trong nhóm có mẹ, Lâm Huyên, Lâm Uyên, Lâm Dao bốn thành viên, một vạn đủ cho mọi người phân chia.
Hai giây, bao lì xì chia xong.
Nhưng Lâm Huyên nhìn kết quả, mặt đều đen:
“Bao lì xì một vạn bốn người chia, Lâm Dao nhân phẩm bạo phát một mình đoạt sáu nghìn?”
Nàng ôm chặt Lâm Dao dụi dụi! Lâm Uyên suy nghĩ một chút, cũng đưa tay véo mặt Lâm Dao, sau đó liền vội vàng len lén chạy về phòng của mình.
“Hắn làm cái gì vậy?” – Lâm Huyên cùng Lâm Dao trố mắt nhìn.
Mặc dù đối với Lâm Uyên có đủ tín nhiệm cùng hòa thuận, nhưng hành vi hắn sờ mặt em gái xong sau đó lập tức chạy về phòng ngủ, chung quy khiến người ta cảm thấy lạ lẫm.
“Hệ thống, nhanh mở một cái bảo rương!”
Lâm Uyên sau khi về phòng liền hô to trong lòng. Vừa mới sờ mặt Lâm Dao, vận may hẳn là chưa kịp tiêu tán.
Bảo rương mở ra, dòng phụ đề màu xanh quen thuộc hiện ra trước mắt:
【Chúc mừng ký chủ! Đạt được năm bộ truyện ngắn.】
“Năm bộ tiểu thuyết truyện ngắn?”
Lâm Uyên cảm giác thời của mình tới rồi!
Mặc dù là năm bộ truyện ngắn, nhưng Lâm Uyên liền thích ngắn!
Bởi vì hệ thống yêu cầu hắn tự gõ chữ, cho nên hắn cũng không muốn viết đại trường thiên. Hơn nữa truyện ngắn còn có ưu điểm ở chỗ, các độc giả không tốn bao nhiêu thời gian liền có thể đọc xong. Tính về tốc độ thu danh vọng cũng có thể nhanh hơn một chút.
“Phát hành thế nào đây?” – Đây là vấn đề tiếp theo Lâm Uyên suy nghĩ.
Lúc này hắn chợt nhớ tới, lên trên Bộ lạc là có thể đăng một ít văn chương. Dương Phong trước đây còn tạo giúp hắn một tài khoản, đã xác nhận xong thân phận Sở Cuồng của hắn.
Chuyện này liền đơn giản, dùng tài khoản Sở Cuồng công bố truyện ngắn trên Bộ Lạc là được rồi.
Trước tiên viết «Mỹ Nhân Nhân Tạo» đi, cũng chỉ có mấy ngàn chữ.
Giới thiệu một chút.
Bộ này tên «Mỹ Nhân Nhân Tạo», tác phẩm cũng không tính là tiểu thuyết truyện ngắn, xếp vào loại truyện ngắn hợp lý hơn. Tác giả Tân Tinh Nhất, thế mạnh ở ý tưởng khéo léo, là một tác giả nổi danh trong mảng tiểu thuyết khoa huyễn và trinh thám.
Bật máy tính, Lâm Uyên mở Bộ lạc.
Cái gọi là Bộ lạc, thực ra cùng facebook hay weibo ở địa cầu không khác biệt lớn.
Mạnh mẽ tìm điểm khác biệt tới nói, chính là dạng tiểu thuyết đăng trên Bộ lạc vẫn thật Hot. Rất nhiều người thích phát một ít tiểu thuyết truyện ngắn trên đây, cơ bản sẽ không ai lên bộ lạc viết trường thiên.
Tên tài khoản của Lâm Uyên là Sở Cuồng, thông tin: Tác giả «Võng Vương».
Lâm Uyên đăng nhập mới biết, chính hắn cho tớ giờ chưa hề có hoạt động, không có chút tuyên truyền, lại cũng có hơn 10,000 lượt follow. Phía sau còn có thật nhiều tin nhắn, đều là fan gửi tới.
Nhưng tuyệt đại đa số đều liên quan đến nội dung của «Võng Vương», hoặc chính là biểu đạt sùng bái đối với Sở Cuồng ...v.v.
Lâm Uyên cũng không tính trả lời. Hắn trực tiếp mở ra giao diện tiểu thuyết, sau đó bắt đầu viết «Mỹ Nhân Nhân Tạo».
【 Đây là một cô gái người máy được chế tạo cực kỳ khéo léo —— Có thể nói, vô luận biết bao mỹ nữ quyến rũ động lòng người hiện nay đều không sánh nổi cô gái người máy này. Bởi vì rộng rãi hấp thu toàn bộ nét đẹp của nữ nhân trên đời, cho nên người máy này thật là thành tiên nữ thập toàn thập mỹ. Nhưng nàng luôn luôn bày ra dáng vẻ, thường thường đối với người khác xa cách.
Nhưng là đây cũng là hợp tình hợp lý. Phải biết có thật nhiều cô gái xinh đẹp đều là con mắt hướng lên trời, còn phi thường kiêu ngạo】
Viết đến đây, Lâm Uyên hỏi: “Hệ thống, ngươi không phải nói sẽ đề cao tốc độ tay của ta sao?”
“Đúng vậy.” – Hệ thống trả lời.
Lâm Uyên: “Có đề cao sao?”
Hệ thống: “Ký chủ đạt được trình độ đàn dương cầm cấp chuyên gia, liền là một loại biến tướng tăng lên tốc độ tay, ngoài ra trọng yếu nhất là...”
Lâm Uyên: “Là cái gì?”
Hệ thống: “Ngươi độc thân.”
Lâm Uyên: “Độc thân thì thế nào?”
Hệ thống: “...”
Xem ra, người không biết kể chuyện cười, thường thường cũng nghe không hiểu truyện cười.
Nhưng Lâm Uyên cũng không so đo với hệ thống nói nhảm, hắn dùng kỹ năng đánh đàn đến đùng đùng gõ phím:
【 ...Ở trong buôn bán cạnh tranh kịch liệt, có một quán rượu lúc này kế cận bên bờ phá sản sập tiệm. Ông chủ vì thu hút khách hàng, đặc biệt bỏ tiền luyện chế cô gái người máy có thiên đại mị lực này. 】
Sau mười lăm phút, Lâm Uyên gõ xong. Hắn ngạc nhiên phát hiện, chính mình chỉ dùng thời gian hơn mười phút liền đem «Mỹ Nhân Nhân Tạo» hoàn thành. Truyện ngắn này cũng gần 3000 chữ đấy!
Xem ra tốc độ tay của bản thân quả thật không phải người bình thường có thể so sánh. Hơn nữa ưu thế của Lâm Uyên ở chỗ, hắn không cần suy nghĩ nội dung cốt truyện.
Phải biết, khó nhất ảnh hưởng tới tốc độ gõ chữ, không phải tốc độ tay, mà là tốc độ não. Vừa gõ vừa suy nghĩ cân nhắc, hoàn thiện, rất nhiều lúc vì một vài tình tiết mà kéo tốc độ gõ chữ đến thảm.
Nếu như không cần suy nghĩ nội dung cốt truyện, cho dù loại hình tay tàn, một ngày cũng có thể viết một vạn chữ.
Lâm Uyên dĩ nhiên không phải tay tàn, lại càng không phải suy nghĩ nội dung cốt truyện, cho nên hắn có thể viết nhanh như vậy.
Sau khi viết xong.
Lâm Uyên cũng không nghĩ quá nhiều, trực tiếp công bố ngay trên nền tảng tiểu thuyết của Bộ lạc.
Đúng lúc này.
Ngoài cửa truyền tới tiếng mẹ gọi: “Ăn cơm thôi!”
Rất nhanh người một nhà liền quây quần bên bàn ăn. Bữa cơm này rất phong phú, năm đĩa thức ăn, mẹ bận bịu nửa ngày mới làm xong.
Nhưng không cần lo lắng vấn đề ăn không hết, bởi vì Lâm Huyên đã trở lại.
Mặc dù chị gái vóc người cân đối, nhưng kỳ thật nàng ăn vô cùng tốt. Đại khái đây cũng là lý do chút bụ bẫm trên mặt Lâm Huyên giảm mãi không hết.
Lúc ăn cơm, Lâm Huyên còn khoe khoang với muội muội: “Bây giờ ta quen biết rất nhiều Tiểu thuyết gia nổi danh, ngươi tùy tiện nói tên một tác giả, nói không chừng ta nhận biết!”
“Sở Cuồng.” – Muội muội phối hợp nói.
Lâm Huyên ho khan một tiếng: “Sở Cuồng chị ngươi tự nhiên là quen biết. Đoạn thời gian trước còn cùng nhau ăn cơm. Nhưng, hắn và ta không cùng một công ty cho nên cũng không quá thân thiết...”
Thân phận của Sở Cuồng bại lộ rồi?
Lâm Uyên hơi nghi hoặc một chút liếc nhìn chị gái.
Chị gái không chú ý tới ánh mắt của hắn, chính mình lúng túng lảng sang đề tài khác, hỏi em gái: “Ngươi cũng đọc «Võng Vương»?”
“Bạn học ta xem.”
Lâm Dao nói: “Ta muốn học tập, không đủ thời gian đọc tiểu thuyết.”
Hẳn là không bại lộ, Lâm Uyên yên tâm một ít.
Mà lúc này, tiểu thuyết của Lâm Uyên đã thông qua đơn vị xét duyệt của Bộ lạc. Từng người follow tài khoản Sở Cuồng đều nhận được một thông báo:
“Sở Cuồng vừa công bố truyện ngắn: «Mỹ Nhân Nhân Tạo».”