Chương 55: [Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chết Hết

Phiên bản dịch 8275 chữ

Sở Cuồng công bố truyện ngắn?

Nhận được thông báo, rất nhiều người hâm mộ phản ứng đầu tiên là:

Sở Cuồng lên bộ lạc phát hành «Võng Vương» ngoại truyện sao?

Có ý nghĩ như vậy rất bình thường.

Một số tác gia liền ưa thích thông qua mạng xã hội, đưa ra một số thông tin vốn không định xuất bản, thuộc về ngoại truyện, có liên quan nhưng không ảnh hưởng đến tuyến truyện chính đã xuất bản, tiến hành giao lưu cùng độc giả.

Nhưng Sở Cuồng hiển nhiên không phải một người thích cùng fan giao lưu tương tác.

Mọi người theo thông báo của Bộ lạc vào xem, mới nhận ra đây căn bản không phải cái gì ngoại truyện, thuần túy là Sở Cuồng viết một thiên truyện ngắn.

“Nếu là ngoại truyện của «Võng Vương» thì tốt.”

Lúc này «Võng Vương» cũng ra đến quyển thứ hai. Đám người hâm mộ đã có số lượng rất lớn, phát hiện không phải ngoại truyện, nhiều người đều có chút thất vọng.

Tỷ như Chu Minh – học sinh cấp 3 Sơn Thành Tần Châu, chính là fan cứng của tiểu thuyết «Võng Vương».

“Ngươi nên nhìn một chút loại sách có dinh dưỡng ấy.”

Chị gái Chu Minh gọi là Chu Tuệ, một mực rất phản đối em trai ngày ngày đọc tiểu thuyết thanh xuân ảo tưởng, có cơ hội liền khiển trách Chu Minh.

Chu Tuệ đối với loại tiểu thuyết thanh xuân ảo tưởng có thành kiến, bởi vì nàng từng đọc qua. Ngày ngày chỉ lượn quanh một đám em gái xinh đẹp, cuối cùng toàn bộ em gái đều thành hậu cung của nhân vật chính. Trong văn tự miêu tả thỉnh thoảng còn kèm theo một ít nội dung người lớn.

“Ta đã nói rồi.” – Chu Minh phản bác lại chị gái:

“«Võng Vương» cùng những tiểu thuyết đó không giống nhau. Bộ này nói về Tennis, tuyển thủ chuyên nghiệp người ta còn nhận xét viết rất tốt đấy, nhiều cô gái cũng thích đọc bộ tiểu thuyết này.”

“Thật không?” – Chu Tuệ nửa tin nửa ngờ.

Nàng dứt khoát ngồi trước máy vi tính, từ trong máy đăng nhập vào tài khoản Bộ lạc của em trai:

“Ngươi vừa nói không phải Sở Cuồng mới đăng một truyện ngắn sao. Đây là tác gia ngươi hâm mộ, ta ngược lại muốn nhìn một chút hắn viết cái gì.”

Chu Minh: “Truyện ngắn lại không phải loại thanh xuân ảo tưởng.”

Chu Tuệ: “Chỉ cần là cùng một người viết là được.”

Chu Minh: “Vậy ngươi có thể đọc «Võng Vương», ta có sách thật ở đây.”

“Không cần phiền toái như vậy, có lúc có thể thông qua văn phong để biết một người sâu cạn.” – Chu Tuệ nói như vậy, sau đó tiện tay mở ra tiểu truyện ngắn có tên «Mỹ Nhân Nhân Tạo» đọc.

Nội dung quả thật rất ngắn.

Câu chuyện mở đầu kể về một ông chủ quán rượu, mắt thấy quán của mình muốn vỡ nợ, liền dốc hết toàn lực luyện chế một mỹ nữ người máy có thể cùng người khác uống rượu. Vì người máy này quyết định vận mệnh của quán rượu, nên ông chủ mất một phen khổ tâm, đem nàng chế tạo mười phần hoàn mỹ, rung động lòng người.

‘Nàng có làn da bạch khiết như ngọc, da thịt không thua bất kỳ một mỹ nhân nào, hoàn toàn có thể dĩ giả loạn chân.

Người không biết nội tình thấy nàng, nhất định sẽ cho rằng đây là một vị nữ nhân da thịt mềm mại nhất mà mình từng gặp!

Những vị khách cũ thấy tại quầy xuất hiện một vị mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp, tranh nhau tiền hô hậu ủng hướng nàng chào hỏi, trò chuyện lấy lòng.

Khi có người hỏi tên cùng tuổi tác, nàng còn có thể bình tĩnh mỉm cười trả lời. Nhưng lúc muốn hỏi thêm, muốn càng quen thuộc, nàng liền không trả lời rồi.

Tuy vậy, tất cả khách hàng đều không phát hiện ra nàng là một người máy. Vì vậy, quán rượu này liền nổi tiếng.

Càng ngày càng nhiều người ghé tới quán, mời vị mỹ nữ đứng quầy này uống rượu.

Ông chủ lúc này đứng phía trong, thỉnh thoảng ngồi xụp xuống, từ dưới người mỹ nữ lấy ra ống nhựa, thu về rượu nàng đã uống vào bình, lại hợp lý bán lại cho những khách hàng mới tới.

Khách hàng cũng không phát hiện điều bí mật này.

“Vị cô nương này tuổi còn trẻ, tửu lượng thật không nhỏ, có thể tưởng tượng được thân thể nhất định là phi thường khỏe mạnh rồi, nàng cũng sẽ không phô trương phong tao lôi kéo khách nhân dây dưa không ngớt. Khách nhân xin nàng uống rượu, nàng luôn là uống một hơi cạn sạch, nhưng lại hoàn toàn không có men say.” – Những vị khách đều nghĩ.’

Ngồi trước máy tính, Chu Tuệ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Cái tình tiết này của Sở Cuồng rất có ý tứ.

Trong từng câu chữ tựa hồ mang theo điểm mùi vị châm chọc, tất cả khách nhân đều chỉ chú ý tới vẻ bề ngoài. Vì vậy căn bản không hề chú ý tới nội hàm, gặp một người đẹp bằng máy không thể giao tiếp quá nhiều nhưng lại không hề nhận ra.

Nhưng câu chuyện phía sau phải tiếp tục thế nào đây?

Suy nghĩ hiện lên, Chu Tuệ không đợi được tiếp tục theo dõi diễn biến câu chuyện:

‘Ở nơi này trong rất nhiều khách hàng, xuất hiện một người trẻ tuổi. Hắn đối với người máy mỹ lệ tựa như vừa gặp đã yêu, mỗi ngày đều phải giành thời gian đến quán rượu, mời người máy tiểu thư uống rượu. Dĩ nhiên bất kể hắn cười nói lấy lòng người máy tiểu thư như thế nào đều uổng phí tâm cơ. Nhưng hắn chưa từ bỏ ý định, ngược lại càng ngày càng hăng say theo đuổi người trong lòng. Ở trong quán rượu chỉ chọn loại rượu cao quý nhất, thậm chí đem số tiền mình tiết kiệm tiêu tốn không còn một đồng.’

Đoạn này, giống vậy có chút châm chọc.

Thậm chí có thể liên tưởng tới hiện thực. Đối với người trẻ tuổi vừa thấy đã yêu người máy tiểu thư, thật cực kỳ giống một ít người tình nguyện ăn mỳ gói cũng phải donate cho idol trên mạng của mình, những con trùng nhỏ đáng thương.

Nhưng câu chuyện về sau thực sự rất khó liệu.

Sẽ không phải người máy cuối cùng cảm động sinh ra tình cảm chứ? Nếu như vậy, Chu Tuệ nhất định thất vọng.

Bởi vì quá ác tục. Nàng ôm chút tâm tư mong đợi xem tiếp:

‘Cuối cùng bởi vì không trả nổi tiền rượu, thanh niên không thể kiên trì mãi, liền đem tiền trong nhà cũng mang đi. Phụ thân hắn đối với chuyện này rất tức giận, trùng trùng trách cứ: “Sau nay cấm ngươi tới địa phương quỷ quái ấy!

Hừ, đem khoản tiền này cầm đi thanh toán. Nhớ, đây là lần cuối cùng!”

Một lần cuối cùng.

Người trẻ tuổi cầm khoản tiền tới quầy bán rượu, để tỏ tâm ý sẽ không gặp lại nữa, hắn liên tục nâng ly, mời người máy tiểu thư uống rất nhiều rượu.

Hắn một lần nữa tỏ tình, đổi lại là sự im lặng quen thuộc. Một số lần lên tiếng của nàng cũng chỉ là các thiết lập cố định tự động mà thôi.

Thanh niên không có được câu trả lời mà mình muốn.

Hắn lặng lẽ từ trong túi móc ra một gói độc dược rất đáng sợ, thả vào ly rượu, sau đó rót đầy rồi đưa đến trước mặt người máy tiểu thư, trơ mắt nhìn nàng ngẩng đầu lên, đem rượu độc một hơi uống cạn.’

“Quá độc ác rồi?” – Trước máy tính, trong lòng Chu Tuệ một trận rung động. Tửu khách cực đoan, yêu mà không đạt được liền muốn giết chết đối phương. Cũng may mắn người máy tiểu thư không phải nhân loại, nếu không thực sự bị thanh niên kia độc chết sao?

Nàng nghĩ như vậy.

Nhưng một đoạn văn tự phía sau lại để cho Chu Tuệ sống lưng lạnh ngắt cả người:

‘Sau khi người thanh niên ra ngoài, ông chủ liền hướng những người khách còn trong quán lớn tiếng cười thông báo: “Từ bây giờ, ta mời mọi người uống rượu, các vị cứ thoải mái uống cho thỏa thích đi!”

Tuy nói mời khách, nhưng thao tác này ông chủ đã làm nhiều lần, cũng không hề lỗ lã bao nhiêu. Bởi vì thời điểm này đã khuya, khách nhân không còn nhiều. Lại nói, rượu ông mời mọi người uống cũng là từ ống nhựa dưới chân tiểu thư người máy lấy ra, không cần bỏ tiền vốn.’

A!

Thiếu chút nữa đã quên rồi!

Người máy tiểu thư uống rượu, cuối cùng sẽ bị ông chủ thu về, lại bán lại cho tửu khách uống. Nói cách khác hôm nay, tất cả mọi người còn lại trong quán sẽ uống rượu độc đáng sợ rồi!

Trong nháy mắt Chu Tuệ lộ vẻ xúc động.

Đoạn thiên tiểu thuyết đã tới phần kết thục, đoạn cuối cùng là viết như vậy:

‘Tửu khách cùng người phục vụ trong quán cũng hưng phấn đến lớn tiếng huyên náo. Mọi người cùng nhau cụng ly, cởi mở uống thỏa thích. Ngay cả ông chủ cũng bị bầu không khí này cảm nhiễm, ở trong quầy chậm rãi giơ ly rượu lên, từ từ uống cạn.’

Toàn bộ đến đây kết thúc.

Nhưng đến tiếp sau xảy ra chuyện gì, căn bản không cần phải nghĩ, đây giống như kết thúc mở, ngược lại tạo thêm lực trùng kích!

“Chết hết.”

Kết cục này có thể nói hoàn toàn ngoài dự đoán của Chu Tuệ, để cho nàng buột miệng kinh hô thành tiếng: “Lại chết hết!”

“Cái gì?”

Em trai Chu Minh có chút kỳ quái hỏi.

Chu Tuệ không trả lời, đầu tiên vào tài khoản Bộ lạc của mình ấn follow Sở Cuồng, sau đó mới nói:

“Sở Cuồng là một kẻ rất có tài năng, tiểu thuyết của hắn... hẳn là đáng giá đọc.”

Bạn đang đọc [Dịch] Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    203

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!