Lâm Uyên tự nhiên không hiểu cả một hệ liệt đang tự biên tự diễn trong đầu Cố Tịch. Sau khi hắn rời đi không bao lâu, điện thoại liền vang lên, là số lạ.
Quy củ cũ, ngắt.
Đối phương gọi tới lần thứ hai.
Xem ra là không phải điện thoại quấy rối, Lâm Uyên suy nghĩ một chút, không ngắt nữa, kết nối nói: "Ai đấy?"
"Chào ngài!"
Đối diện nói: "Xin hỏi ngài là Sở Cuồng lão sư sao?"
"Là ta."
"Ngài khỏe chứ, Sở Cuồng lão sư. ta là tổng biên tập văn học Bộ lạc Vệ Long." - Đối phương lịch sự tự giới thiệu.
Lâm Uyên nuốt ngụm nước miếng, ai đặt tên kiêu ngạo như vậy.
Vệ Long tự nhiên không biết tên mình có gì đặc biệt:
"Nền tảng văn học bộ lạc chúng tôi gần đây chuẩn bị mở một hoạt động về truyện ngắn. Đến lúc đó sẽ mời 30 vị tác gia truyện ngắn cùng tham dự tranh tài, ngài là một trong số những người được mời."
"Không có hứng thú."
Lâm Uyên dự định tiếp tục cùng «Thú Độc» hợp tác.
Hắn cảm thấy Ngân Lam Thư Khố trả hai trăm nghìn cho một phần nhuận bút cũng không thấp. Đăng lên Bộ lạc văn học mặc dù thuận tiện, nhưng không có tiền nhuận bút.
"Ngài đừng vội cự tuyệt." - Đối phương vội vàng cười nói:
"Toàn bộ các tác gia tham gia hoạt động cùng chúng tôi sẽ được một trăm nghìn thù lao. Ngoài ra, trên cơ sở này, nếu như tác phẩm của ngài có thể tiến vào top 3, chúng tôi sẽ có tiền thưởng ngoài mức cố định. Hạng nhất phần thưởng ba trăm nghìn, hạng nhì phần thưởng hai trăm nghìn, hạng ba phần thưởng một trăm nghìn."
Tiền thưởng?
Lâm Uyên có chút động tâm.
Hạng ba tiền thưởng là một trăm nghìn, cộng thêm tiền nhuận bút khi gửi bản thảo, cũng sẽ không kém hơn so với Ngân Lam Thư Khố. Nếu như mình bắt được hạng 2 thậm chí hạng nhất còn có càng nhiều tiền thưởng!
Mặc dù không phải chắc chắn thắng, nhưng Lâm Uyên cảm thấy, lấy chất lượng mấy cái cố sự còn trên tay mình, vào top 3 vấn đề không lớn. Dù sao truyện ngắn trên tay hắn đều từ các danh tác nổi tiếng trên Địa cầu.
Có hi vọng.
Phát hiện Sở Cuồng không nói gì, Vệ Long đoán được đối phương đã cảm thấy hứng thú, không khỏi tăng cao âm điệu:
"Xin ngài hãy yên tâm, đối với kết quả tranh tài của 30 vị tác gia, Bộ lạc văn học chúng tôi sẽ không can dự. Cuối cùng định ra kết quả top 3, hoàn toàn do các độc giả của Bộ lạc văn học chúng ta quyết định!"
"Quy tắc là gì?"
Lâm Uyên đã có ý tưởng tham gia.
Vệ Long tổng biên tập nói: "Quy tắc rất đơn giản, chúng ta không giới hạn phương hướng đề tài, nhưng hạn chế số chữ. Tác phẩm dự thi số chữ cuối cùng không được nhiều hơn một vạn chữ. Dù sao cũng là so tài mảng truyện ngắn mà, độc giả trên Internet cũng không có kiên nhẫn đọc câu chuyện quá dài dòng. Nếu nói ý kiến cá nhân của ta, không hơn năm nghìn chữ là tốt nhất."
Dừng một chút, Vệ Long tiếp tục nói: "Sau khi nhận được bản thảo của những người tham gia, Bộ lạc văn học chúng tôi sẽ dùng các phương thức truyền thông liên quan, tiến hành phổ biến rộng rãi. Loại phổ biến rộng rãi này, phạm vi ảnh hưởng tuyệt đối rộng hơn so với tuyên truyền qua tạp chí truyền thống."
Lâm Uyên bắt đầu suy nghĩ cân nhắc.
Độc giả sử dụng nền tảng Bộ lạc văn học quả thật rất đông, đây là do tính chất bất đồng giữa người đọc tạp chí truyền thống và cộng đồng mạng. Bọn họ nắm giữ số lượng người sử dụng nghiền ép bất kỳ tạp chí nào, bởi vì sự tiện lợi. Trong hoạt động này, họ chỉ phải cân nhắc vấn đề có bao nhiêu người sử dụng sẽ chuyển hóa thành độc giả.
"Không nói dối ngài.” - Vệ Long cười cười nói:
"Chúng tôi vốn là dự định trực tiếp bỏ tiền tổ chức cho tất cả các tác gia tham dự, nhưng cân nhắc đến hoạt động này có thể lại thành dập khuôn hình thức BXH bài hát mới mà giới âm nhạc đã có từ lâu, cho nên cuối cùng dùng hình thức giới hạn như vậy, không biết ý ngài như thế nào?"
"Ta suy nghĩ một chút."
Lâm Uyên ngoài miệng trả lời như vậy, thực ra tâm lý đã cơ bản có ý tưởng.
Đối phương cũng đoán được một điểm này, vì vậy nói:
"Được, ngài lưu lại số của ta đi, ta thêm ngài làm bạn tốt. Chút nữa ta nhắn địa chỉ Email sang, nếu như ngài đồng ý tham gia, làm ơn gửi bản thảo trước cuối tháng. Bởi vì đầu tháng sau bình chọn liền chính thức bắt đầu."
"Được."
Lâm Uyên cúp điện thoại.
Thực ra «Thú Độc» bên kia cũng đánh tiếng với Lâm Uyên xin bản thảo rồi.
Bởi vì «Món Quà Giáng Sinh» đại hỏa, lượng tiêu thụ của tạp chí tăng lên không ít, cho nên «Thú Độc» là muốn cùng Lâm Uyên hợp tác lâu dài.
Nhưng hiện tại xem ra, hoạt động sự kiện của bộ lạc văn học càng có lợi hơn một ít.
Lâm Uyên không có cái gì gọi là trung thành hay không trung thành với Ngân Lam Thư Khố. Hắn với Ngân Lam Thư Khố ký là tác phẩm chứ không phải người, hắn có quyền lợi tự lựa chọn nơi phát hành tác phẩm của mình. Đây cũng là nguyên nhân thời điểm đăng lên «Mỹ Nhân Nhân Tạo», Lâm Uyên lựa chọn nền tảng Bộ lạc văn học.
.
Thời điểm cuối năm, Lâm Uyên mượn vận may của em gái, một hơi rút được năm bộ truyện ngắn. Trước mắt dùng hết hai bộ, còn dư lại ba cái cố sự có thể lựa chọn.
"Liền cái này đi."
Không mất quá nhiều thời gian để lựa chọn, bởi vì bất kể Lâm Uyên lấy cái nào trong ba truyện ngắn còn lại đều không kém. Thành tích cụ thể vẫn phải xem khẩu vị của độc giả.
Nhưng nhiệm vụ của hắn không chỉ có mỗi lựa chọn ra một cố sự, hắn còn cần thay đổi một chút bối cảnh của câu chuyện, để càng phù hợp với một thời đại nào đó có thực trên Lam Tinh mới được ——
Bởi vì hệ thống cho là năm truyện ngắn nguyên bản, cho nên «Món Quà Giáng Sinh» cũng là Lâm Uyên chính mình soạn lại, như quy đổi tiền tệ cùng với bối cảnh...v.v.
Ngược lại thời gian lúc Lâm Uyên lần đầu tiên phát hành «Mỹ Nhân Nhân Tạo», cũng không nói rõ ràng bối cảnh thời đại. Không cần quá nhiều sửa đổi nên viết thoải mái nhất.
Đối với việc này hệ thống đưa ra giải thích:
Nội dung cần biên soạn lại quá phức tạp, hệ thống có thể giúp một tay, nhưng «Món Quà Giáng Sinh» loại cố sự này tổng cộng có vài nghìn chữ, Lâm Uyên phải tự mình động thủ.
Chuyện này hắn cũng không kháng cự, chỉ là một cái nhấc tay.
Người có hơn mười tỉ tế bào não, soạn lại mấy từ trong vài nghìn chữ, tế bào chẳng chết bao nhiêu, còn có thể có một phần cảm giác tham dự sáng tác.
Thực tế cũng không khác gì, mặc dù không biết chính mình cụ thể chết bao nhiêu tế bào não, nhưng buổi tối Lâm Uyên về nhà ôm máy tính, sửa xong bối cảnh câu chuyện nhưng mới tốn không tới hai giờ mà thôi. Trong đó còn có một giờ là dùng để tra tài liệu.
Loại chuyện này, cứ cẩn thận một chút chuẩn không sai.
Về phần đem nguyên bản viết ra, nhiều nhất chưa đến hai mươi phút.
Sửa xong tiểu thuyết, Lâm Uyên không có lập tức gửi đến cho Vệ Long, suy nghĩ qua mấy ngày lại tính tiếp.
Nếu ngay trong ngày liền gửi cho đối phương, không phải bại lộ mình có tồn sẵn hàng hay sao.
Đóng lại máy tính, Lâm Uyên lên giường đi ngủ.
.
Mà trong khi Lâm Uyên chuẩn bị nghỉ ngơi, trong một căn phòng trọ trước bàn đọc sách, Cố Tịch cũng đang khẩn trương chờ điện thoại của bằng hữu.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Nàng thật nhanh bắt máy:
"Như thế nào rồi?"
"Cố đại tiểu thư, ta giằng co nửa ngày mới giúp ngươi giải quyết, xong việc ngươi phải mời ta ăn một bữa thật lớn."
"Không vấn đề!"
"Coi như ngươi có chút lương tâm. Ngươi hỏi thăm người này tên là Lâm Uyên, đúng là học sinh hệ Soạn nhạc, năm nay năm thứ hai đại học."
"Còn gì nữa không?"
"Lâm Uyên người này tương đối trầm mặc ít nói, nghe nói thân thể không phải rất tốt, được cái đồng học đối với hắn đánh giá cũng không tệ lắm, nói hắn tính cách được, chưa bao giờ có mâu thuẫn cùng người khác, chỉ vậy thôi, còn gì nữa ta cũng không biết."
Cố Tịch: "..."
Chưa bao giờ mâu thuẫn với người khác, vậy mà cùng ta gặp mặt liền không vui, ta là đáng ghét đến mức nào chứ?
"Đúng rồi."
Bạn tốt hỏi: "Tại sao ngươi muốn đánh chủ ý tới Lâm Uyên? Sẽ không phải là tham thân thể người ta chứ? Cố đại tiểu thư ngươi không phải từ trước đến giờ đều mắt cao hơn đầu sao?"
"Ta tham không phải thân thể hắn."
Cố Tịch thở dài:
"Ngươi sẽ không hiểu đâu, chỉ tra được vậy thôi sao? Ngươi nói cho ta làm thế nào mới có thể khiến một người vui vẻ?"
"Đương nhiên là đánh vào sở thích của hắn đầu tiên."
"Nhưng ta không biết hắn thích gì."
"Theo kinh nghiệm của ta mà nói, 99 phần trăm người đều thích tiền, dĩ nhiên ta nói là loại người tục tằng giống như ta."
"Hắn không có chút nào tục tằng."
Cố Tịch lần nữa thở dài: "Nếu như hắn thích tiền thì tốt. Hắn là không có khả năng thích tiền..."
Một nhân vật giống như thần tiên vậy, làm sao sẽ thích tiền?