Sáng ngày hôm sau chỉ có một tiết.
Kết thúc chương trình học buổi sáng, Lâm Uyên trực tiếp đi phòng tập đàn.
Ngày hôm qua ý thức được chính mình chưa ổn, hắn muốn đề cao trình độ đàn dương cầm của bản thân một chút.
Kết quả vừa đến dãy phòng tập đàn, Lâm Uyên ngạc nhiên phát hiện, hôm phòng tập đàn đã đầy người.
Đây cũng là chuyện hiếm gặp.
Lâm Uyên lần đầu tiên gặp phải tình huống phòng đánh đàn đầy người như vậy. Trước hắn đã tới mấy lần, chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Không có biện pháp.
Muốn đợi phòng đánh đàn trống đi một gian, không biết còn cần xếp hàng bao lâu, Lâm Uyên quyết định rời đi.
Nhưng trong nháy mắt hắn xoay người, lại chợt nghe bên cạnh truyền tới một giọng nói:
"Ngài cần dùng Đàn dương cầm sao?"
Lâm Uyên quay đầu nhìn một chút, lại chính là Cố Tịch mà ngày hôm qua nói xin lỗi với mình, trong lòng không khỏi vang lên âm thanh hiểu ra ——
Khó trách.
Vốn là phòng tập đàn có thể sử dụng. Giờ này đúng ra mới vào tiết hai, sinh viên đa số còn đang ngồi trên giảng đường, không thể chạy đi tập đàn đông như vậy.
Nhưng căn cứ vào trước đây mỗi lần gặp phải Cố Tịch, đều sẽ có chuyện không tốt phát sinh, loại tình huống này gần như thành định luật!
Cho nên hiện tại phòng đánh đàn đủ người, đại khái chính là do mình gặp phải đối phương.
"Không cần."
Nếu đụng phải đối phương vận khí trở nên kém, vậy Lâm Uyên đương nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp né tránh.
"Không sao, ngươi có thể dùng phòng tập đàn của ta."
Cố Tịch nhìn Lâm Uyên, giờ phút này trên mặt viết đầy mong đợi.
Đây là phương pháp nàng chật vật đến quá nửa đêm mới nghĩ ra được:
Tìm người lấp đầy phòng tập đàn còn trống, như vậy mình liền tự nhiên có lý do mời Lâm Uyên đi phòng đàn riêng của mình để luyện tập!
"Ta có việc."
Lâm Uyên nghe được lời này của nàng không khỏi đi càng nhanh hơn.
Cố Tịch ngạc nhiên nhìn Lâm Uyên rời đi, muốn giữ đối phương lại nhưng không dám, trong lúc nhất thời ảo não không thôi:
Quả nhiên là ta lúc trước đem hắn đắc tội quá triệt để rồi?
Cái vết rách này rốt cuộc phải tu bổ thế nào?
"Cố Tịch, ngươi làm sao vậy?"
Trong một gian phòng tập đàn, cửa bị mở ra.
Một nữ sinh mặc áo lông vũ trắng quan tâm hỏi, ánh mắt hướng về phía bóng lưng Lâm Uyên nhìn một cái.
"Không có chuyện gì." - Cố Tịch miễn cưỡng cười một tiếng:
"Cảm ơn lớp trưởng, đem nhiều bạn học như vậy gọi đến tập đàn, tổ chức hẳn thật khó khăn đi."
"Là ta nên cám ơn ngươi."
Lớp trưởng nghiêm mặt nói: "Đám người kia bình thường không cố gắng rèn luyện, nhiều phòng tập đàn như vậy lại không cần, rõ ràng phòng đàn của trường học chính là cho hệ nhạc khí chúng ta sử dụng. Lần này nghe nói ngươi đến hướng dẫn cho mọi người, từng tên ngay lập tức đáp ứng tới luyện đàn rồi, tổ chức căn bản không tốn sức."
"Được rồi, nếu đã tới, ta đây cũng thực hiện việc đã hứa." - Cố Tịch nói:
"Chúng ta bắt đầu từ phòng đầu tiên bên trái đi."
Nàng vốn là dự định cho Lâm Uyên dùng phòng tập đàn của mình, để đền bù tiếc nuối lần đầu tiên gặp mặt đã đem Lâm Uyên đuổi ra, mà mình thì sẽ ở phòng bên cạnh dạy đồng học luyện đàn.
Kết quả Lâm Uyên trực tiếp cự tuyệt.
Kế hoạch mặc dù thất bại, nhưng các đồng học cũng bị gọi sang rồi. Chuyện chính mình đã nói với lớp trưởng, nhất định là muốn nói được là làm được.
Không thể để cho mọi người đi một chuyến tay không.
.
Sau hai giờ.
Mỗi phòng đánh đàn Cố Tịch đều tiến hành hướng dẫn các đồng học luyện tập. Khi kết thúc ở một gian tập đàn cuối cùng, nàng cảm giác cuống họng mình sắp nói không ra hơi.
Làm giáo viên thật mệt mỏi.
Nàng gọi điện thoại cho bạn tốt, hẹn đối phương đến phòng ăn, đồng thời ăn một chút, thuận tiện bày tỏ giải tỏa tâm tình.
"Ngươi ngày hôm qua nói có kế hoạch." - Bạn tốt vừa thấy mặt đã hỏi:
"Thành công không?"
Cố Tịch sầu mi khổ kiếm nói: "Thất bại triệt để."
Bạn tốt bật cười.
Thời điểm đang muốn nói chuyện, một tên nam sinh cục xúc chạy tới: "Cố Tịch đồng học, ngươi khát không, ta mua nước uống cho ngươi cùng bằng hữu."
Vừa nói, nam sinh xuất ra hai chai nước chanh để lên bàn.
"Cám ơn." - Cố Tịch cười cười nói.
Nam sinh sửng sốt một chút, tựa hồ trong nháy mắt thất thần. Sau đó vội vàng nói "Không cần" rồi đỏ mặt chạy đi.
"Tình huống gì đây?"
Bạn tốt biểu hiện giống như ngày đầu tiên quen biết Cố Tịch, ngạc nhiên nhìn nàng:
"Ngươi không phải ghét nhất những nam sinh này lấy lòng sao? Đừng nói ngươi, ta cũng cảm thấy hành vi liếm chó này rất yếu đuối và phiền toái."
"Làm sao lại là liếm chó?" - Cố Tịch giống như là bị giẫm trúng cái đuôi, bất mãn nói:
"Giữa bạn học chung lớp thể hiện hòa ái thân thiện, không phải là sự tình rất bình thường sao?"
"A?" - Bạn tốt ngạc nhiên:
"Ngươi không phải trước đây đã nói, chỉ có trà xanh mới không ngừng cho người khác hi vọng. Còn chúng ta với loại người này chỉ có hung hăng cự tuyệt, mới có thể làm cho đối phương buông tha ý tưởng không thiết thực sao?"
"Ngươi không hiểu." - Cố Tịch nói:
"Nếu như không phải thật tâm thích, ai lại nguyện ý làm liếm chó chứ. Ngươi toàn tâm toàn ý đối tốt với một người, vắt hết óc nghĩ cách nịnh hót lấy lòng, cuối cùng lại bị cự tuyệt, sẽ rất khó chịu..."
.
Lâm Uyên đi khỏi phòng đánh đàn, phát hiện vận khí của mình tốt trở lại, là Giản Dịch nhắn tin nói muốn mời khách ăn cơm!
"Phòng ăn số hai."
Lâm Uyên đi tới địa điểm đã hẹn.
Hạ Phồn cũng đến, vừa gặp liền hỏi Giản Dịch:
“Sinh hoạt phí tháng này của ngươi hình như không nhiều lắm, thế nào đột nhiên muốn mời khách ăn cơm?"
"Hắc hắc."
Giản Dịch cười thần bí: "Tối hôm qua thời điểm ta ra ngoài, nổi hứng dùng ít tiền còn trên người chạy đi mua Tần-Lott, kết quả trúng 800 đồng!"
"Vãi chưởng." - Hạ Phồn khiếp sợ nói:
"Tần-Lott thật có thể trúng thưởng? Ta vẫn cho rằng cái đồ chơi này chính là trò lừa bịp đấy."
Lâm Uyên hâm mộ hỏi: "Ngươi mua ở tiệm nào?"
Hắn tựa hồ có ý đồ muốn thử.
Giản Dịch đắc ý nhìn Lâm Uyên liếc mắt: "Ngươi hãy tỉnh lại đi, loại vận khí tốt như vậy không phải ai cũng có đâu."
"Chưa chắc." - Lâm Uyên đưa tay ra, vuốt má Giản Dịch một cái.
Giản Dịch có chút kinh hoàng: "Này! Làm cái gì vậy?!"
Lâm Uyên im lặng, lại đem trên dưới Giản Dịch sờ toàn bộ, sau đó đứng lên nói:
"Ta đi phòng vệ sinh, các ngươi ăn trước."
Vừa nói, Lâm Uyên vội chạy ra ngoài.
Giản Dịch cùng Hạ Phồn trố mắt nhìn nhau, mặt đầy mờ mịt.
Mà Lâm Uyên đã tới phòng vệ sinh, gọi Hệ Thống ra yêu cầu: "Ta có phải còn một bảo rương đúng không, mau mau mở."
Hệ thống hiệu suất rất cao, bảo rương cuối cùng lập tức được mở ra, phụ đề màu xanh quen thuộc sáng lên trong tầm mắt:
‘Chúc mừng ký chủ đạt được trình độ hội họa đẳng cấp chuyên nghiệp.’
"Hội họa?"
Lâm Uyên biểu tình cứng đờ.
Lần này tại sao là hội họa?
Không có tiểu thuyết, dù là cho cái bài hát cũng được chứ, ít nhất ta có thể bán lấy tiền, tại sao lần này lại đột nhiên không giải thích được cho cái kỹ năng vẽ?
"Hội họa cũng là nghệ thuật." - Hệ thống có chút cạn lời:
"Hơn nữa trình độ hội họa đẳng cấp chuyên nghiệp, giá trị so với một bộ tiểu thuyết hoặc là một ca khúc đều cao hơn nhiều, hi vọng kí chủ có thể phân rõ trước sau phải trái."
"..."
Lâm Uyên thất lạc trở lại phòng ăn. Bất đồng với lúc trước khi rời đi là trong đầu hắn nhiều thêm vô số kiến thức hội họa, từ phác họa bút chì, vẽ bột nước, vẽ sơn dầu... đầy đủ mọi thứ.
Giản Dịch cùng Hạ Phồn nhìn hắn:
"Sao vậy?"
Lâm Uyên lắc đầu một cái, bắt đầu ăn cơm, cũng yên lặng tự an ủi mình:
Mặc dù trình độ hội họa đẳng cấp chuyên nghiệp của mình trong thời gian ngắn không dùng được, nhưng từ góc độ lâu dài thì vẫn tốt. Không thể trách Giản Dịch không góp sức, mình quả thật là dính một chút vận khí của hắn.
Dù sao nhiều thêm một loại tay nghề.
Hơn nữa tay nghề thực ra cũng có thể đổi tiền:
Muốn sau khi ăn xong cơm, tìm địa phương lưu lượng người qua lại đông đúc, bày sạp vẽ phác họa chân dung thu tiền?
Thù lao tuy ít, gom góp thành nhiều.
Đi khoa hội họa xin việc làm giáo viên cũng được, nhưng đang có công việc ở ban soạn nhạc, hai ngày nghỉ khả năng không đi được, hơn nữa công việc ở Tinh Mang khẳng định kiếm tốt hơn so với vẽ vời nhiều.
Lâm Uyên lâm vào xoắn xuýt.