"Đại thần, không sao chứ?"
Không ít người vây quanh Lâm Uyên ân cần hỏi han.
Lâm Uyên nhận ra bọn họ đều là thành viên Câu lạc bộ hội họa, gật đầu một cái biểu thị chính mình không có chuyện gì.
Hắn thậm chí không thấy rõ ai đẩy mình, vẫn cảm thấy đối phương sức lực thật lớn.
Giản Dịch trợn tròn mắt.
Hạ Phồn cũng có chút ngơ ngác.
Bọn họ dĩ nhiên biết con hàng Lâm Uyên này luôn luôn được cưng chiều.
Nhưng hắn chỉ bị người đẩy một chút, liền đưa tới đại quân hộ giá quy mô kinh khủng như vậy, có phải đã quá khoa trương rồi hay không?
Nhìn Hứa Xương bên kia biểu tình như gặp quỷ, sợ rằng đang hoài nghi nhân sinh.
Thực tế, Hứa Xương có cảm giác đứng không vững.
Bị nhiều đôi mắt hung thần ác sát như vậy nhìn chằm chằm, ai chịu nổi?
"Làm gì vậy?"
Lãnh đạo trường phụ trách thi đấu bóng rổ rốt cuộc chậm rãi đi tới.
Hứa Xương như đang bị đàn ong vò vẽ vây quanh, lúc này hốc mắt đỏ lên, hận không thể ôm lãnh đạo hôn mạnh hai cái. Hắn cảm giác nếu như lãnh đạo trường tới trễ chút nữa, khả năng liền không gặp được mình rồi!
Quá! Đáng! Sợ! Rồi!
Đám người này thật quá đáng sợ!
Cho dù ai đứng ở chỗ này, bị một đám người âm u nhìn chòng chọc, cũng sẽ không có phản ứng tốt hơn Hứa Xương. Hứa Xương hiện tại lại có chút hoài niệm thức ăn mẹ làm, tuy sự liên tưởng này cùng hoàn cảnh bây giờ không có nửa xu quan hệ.
"Không có chuyện gì."
Chung Dư cười lên ha hả, hắn cũng không muốn gánh cái tội danh tụ tập gây chuyện. Còn may tất cả mọi người rất khắc chế, không vì tên đần kia đẩy Lâm Uyên một cái liền giết người diệt khẩu: "Chúng ta đến cổ vũ cho hệ soạn nhạc."
Lãnh đạo trường buồn bực: "Hệ soạn nhạc?"
Giản Dịch nhỏ giọng nói: "Chúng ta là hệ sân khấu điện ảnh."
Chung Dư lúng túng nhìn lên trời, sinh viên hệ mỹ thuật bất lực nâng trán, yên lặng tản ra.
Giáo viên liếc nhìn Chung Dư, cũng không nói gì nhiều, phất tay một cái đuổi người: "Tiếp theo còn một hiệp đấu cuối, đừng đánh nhau, năm nào đấu bóng rổ cũng đánh nhau, các cậu coi nơi đây thành cái gì?”
Nói xong, lãnh đạo trường rời đi.
Hứa Xương đi theo sau mông lãnh đạo.
Lãnh đạo trường quay đầu: "Đi theo ta làm gì?"
Hứa Xương nhìn xung quanh, dù mọi người đã tản ra vẫn thỉnh thoảng có ánh mắt nhìn mình cảnh cáo, hơi run rẩy nói: "Nhìn thấy ngài tự nhiên có một cảm giác thân thiết phát ra từ nội tâm, ta cũng không biết tại sao.”
Ở lại đây, vạn nhất ta bị xé nát thì sao?
Lâm Uyên kia không phải là hoàng đế ngầm trong trường chứ?
Giống như trong một số phim điện ảnh đề tài bạo lực học đường, Lâm Uyên ra lệnh một tiếng, sinh viên xấu trong trường chen chúc kéo tới?
Hứa Xương cảm giác đã phát hiện ra chân tướng hắc ám của trường mình.
Lãnh đạo tức giận nói: "Đừng theo ta."
Hứa Xương lắc đầu liên tục: "Ta là chân tâm thật ý."
Lãnh đạo: "..."
Rốt cuộc sự kiện tranh chấp này nhẹ nhàng kết thúc.
Nhưng thời điểm hiệp hai, trạng thái của Hứa Xương rõ ràng có chút không ổn, cơ hồ giống như mộng du đánh xong trận đấu.
Lúc tay phải của hắn chạm vào bóng, liền nhớ lại mình dùng cái tay này đẩy Lâm Uyên một lần, sau đó liền hoảng hốt.
Cuối cùng, hệ sân khấu điện ảnh giành được quán quân giải đấu bóng rổ năm nay.
Đồng đội cũng không trách Hứa Xương, bởi vì các đồng đội giống như Hứa Xương, đến bây giờ còn chưa tỉnh táo lại.
Lâm Uyên ngược lại trạng thái không tệ. Hắn trở lại khán đài, tiếp tục cắn hạt dưa.
Hạ Phồn hỏi nguyên nhân, Lâm Uyên liền giải thích: "Bọn họ là bằng hữu của ta ở Câu lạc bộ hội họa."
"Bằng hữu ở Câu lạc bộ hội họa?"
Người của Câu lạc bộ hội họa đều nghĩa khí như vậy?
Lâm Uyên không nói thêm, sau đó Giản Dịch truy hỏi, hắn vẫn đáp như vậy.
Hai người dần dần chấp nhận sự thật này.
Đại khái là buff quần thể cưng chiều của Lâm Uyên thăng cấp, dù sao từ nhỏ đến lớn Lâm Uyên đều được mọi người xung quanh cưng chiều như vậy.
Lâm Uyên lại có chút buồn bực.
Hắn cảm giác mình vừa bị đẩy liền đổ như vậy là quá cặn bã, phải thay đổi tình trạng này. Mà muốn thay đổi chỉ có để cho hệ thống cải tạo thể chất, cho nên danh vọng mới là mấu chốt nhất, cũng không biết Tôn Diệu Hỏa luyện bài hát đến đâu rồi?
.
Tinh Mang, phòng thu âm.
Tôn Diệu Hỏa luyện hát xù hết cả đầu.
Mài lều không phải chỉ nói suông, từ lần đầu tiên thử âm tới hôm nay mới ngừng. Tôn Diệu Hỏa trừ ăn cơm và ngủ, gần như luôn ở trong phòng thu âm.
Công ty thu âm bài hát miễn phí.
Nhưng trường kỳ sử dụng phòng thu âm luyện hát thì phải trả phí sử dụng.
Mà phần phí tổn này, Tôn Diệu Hỏa vì hát tốt «Hồng Mân Côi» đã liên tiếp thanh toán vô số ngày.
"Nghỉ ngơi một chút đi, đã hát rất hoàn mỹ rồi." - Nhân viên phòng thu cười khổ mở miệng nói, hắn cũng chưa gặp qua mấy ca sĩ luyện hát liều mạng đến mức này.
Tôn Diệu Hỏa gật đầu một cái.
Vừa đi ra phòng thu âm, liền đụng phải một người đang đi tới. Âu phục giày da, đeo kính mắt gọng vàng:
"Tôn Diệu Hỏa, đúng không?"
"Chào Đào ca!"
Tôn Diệu Hỏa cung kính mở miệng.
Nam nhân nói: "Ngươi biết ta?"
Tôn Diệu Hỏa thuần thục cười: "Ta làm sao có thể không biết Đào ca ngài đây, công ty trừ Thủ tịch thì chỉ có Đào ca là người đại diện có uy vọng nhất, ngay cả tiền bối Kim Thư Vũ hiện đang tỏa sáng nửa bầu trời đều là một tay ngài dẫn dắt!”
"Hiểu chuyện."
Đào Nhiên gật đầu, mặt lộ vẻ tán thưởng: "Ngươi đã nhận biết, vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề, Thư Vũ của chúng ta coi trọng «Hồng Mân Côi»."
Nụ cười của Tôn Diệu Hỏa trong nháy mắt cứng lại.
Đào nhiên lại lộ ra nụ cười ấm áp: "Nhìn ngươi hiểu chuyện như vậy, quy củ hẳn đã biết, bắt đầu từ bây giờ «Hồng Mân Côi» sẽ do Kim Thư Vũ của chúng ta hát, tuy nhiên ngươi khổ cực luyện bài hát lâu như vậy ta cũng biết, sẽ không để cho ngươi làm không công, sau này sẽ bồi thường ngươi mấy cái sự kiện, ngoài ra liveshow tháng sau của Thư Vũ sẽ mời ngươi tới làm ca sĩ khách mời."
"Đào ca..." - Tôn Diệu Hỏa thanh âm khô khốc.
Đào Nhiên nhíu mày: "Còn chưa hài lòng? Cũng được, ba mươi vạn, ta sẽ gửi tới tài khoản ngân hàng của ngươi, cộng thêm điều kiện mà ta vừa đưa ra, hẳn đã đủ đền bù tổn thất của ngươi, đây là số điện thoại của ta, ngươi có chuyện gì, về sau có thể báo tên của ta."
Đào Nhiên từ trong ngực rút ra một tấm danh thiếp.
Tôn Diệu Hỏa không nhận danh thiếp, trầm mặc thật lâu mới nói: "Đây là bài hát của Tiện Ngư lão sư, ta không có tư cách làm quyết định, bởi vì ta còn chưa ký hợp đồng cùng Tiện Ngư lão sư, các ngươi tìm hắn nói là được rồi..."
"Cái gì?" - Đào Nhiên bật cười:
"Ngươi luyện bài hát lâu như vậy, thậm chí ngay cả hợp đồng đều không ký? Tiện Ngư lão sư cũng thật là, nhưng mặc dù ngươi còn chưa chính thức ký hợp đồng, nhưng những điều kiện kia ta vẫn giữ lời, cho ngươi danh thiếp thì cầm cẩn thận, ngươi hẳn phải biết ý tứ của ta."
Hắn lắc lắc tấm danh thiếp trong tay.
Tôn Diệu Hỏa cúi thấp đầu, hai tay nhận lấy danh thiếp.
Đào Nhiên khoát tay một cái, xoay người rời đi.
Tôn Diệu Hỏa nhìn bóng lưng của hắn, trong tay nắm thật chặt danh thiếp, vo thành một nắm, lộ ra khớp xương hơi trắng bệch.
"Thế nào?"
Nhân viên phòng thu đi ngang qua, hỏi một câu.
Tôn Diệu Hỏa miễn cưỡng cười một tiếng: "Không có gì..."
Hắn tiện tay đem danh thiếp ném vào thùng rác, cười khẩy: "Số mệnh không tốt thôi."
Nhân viên phòng thu nhìn bóng lưng Đào Nhiên một chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì, vỗ vỗ lên vai Tôn Diệu Hỏa, thở dài nói: "Đây chính là quy củ trong giới chúng ta, ngươi có tức giận cũng phải chịu, ta làm trong phòng thu tám năm đã gặp quá nhiều rồi... bọn họ hẳn sẽ chi tiền phí bịt miệng không tệ, đây cũng là lệ cũ, ngoan ngoãn cầm, đừng bực bội nữa, chỉ thiệt bản thân thôi.”
"Nếu ta phản kháng sẽ như thế nào?" - Tôn Diệu Hỏa hỏi.
Nhân viên phòng thu nhìn Tôn Diệu Hỏa một chút, lắc đầu rời đi: " Chờ lúc ngươi có tư cách phản kháng, khi đó hỏi lại câu đấy."