Lại một ngày đi làm.
Lâm Uyên trên đường đến công ty, gọi điện thoại cho Tôn Diệu Hỏa: "Học trưởng, ta một lúc nữa đến công ty, ngươi có thể ở phòng thu âm chờ ta, hoặc tới ban soạn nhạc tầng mười cũng được."
"Được."
Tôn Diệu Hỏa trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Uyên luôn cảm thấy sai sai, học trưởng trước đây là người rất lắm lời, hôm nay nói chuyện so với bình thường ít hơn rất nhiều.
Mười phút sau.
Lâm Uyên đi tới ban soạn nhạc công ty, nhìn thấy Tôn Diệu Hỏa ngồi đần ra trên băng ghế nhỏ cạnh cửa, vì vậy mở miệng hỏi: "Bài hát luyện đến đâu rồi?"
"Ta..."
Tôn Diệu Hỏa muốn nói lại thôi.
Lâm Uyên cho là đối phương là luyện chưa tốt, đang muốn an ủi mấy câu, ở cửa bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh: "Xin hỏi Tiện Ngư lão sư có ở đây không?"
"Chuyện gì?"
Lâm Uyên nhìn về phía người hỏi.
Đây là một người đàn ông lịch sự mang kính gọng vàng, hắn khẽ mỉm cười với Lâm Uyên, nói: "Ta tên là Đào Nhiên, ngài chính là Tiện Ngư lão sư đúng không, thật sự còn trẻ tuổi hơn so với tưởng tượng của ta đấy. Ở đây không thích hợp nói chuyện, hay là chúng ta lên quán cà phê trên tầng thượng trao đổi?"
"Chờ một chút."
Lâm Uyên nhìn Tôn Diệu Hỏa nói: "Lát nữa ta đến tìm ngươi."
" Ừ, ngươi bận cứ đi trước."
Tôn Diệu Hỏa ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười một tiếng.
Đào Nhiên nhàn nhạt nhìn lướt qua Tôn Diệu Hỏa, sau đó lần nữa nở nụ cười với Lâm Uyên: "Tiện Ngư lão sư, mời đi bên này."
Lâm Uyên gật đầu.
Đối phương mang theo Lâm Uyên đi lên phòng cà phê trên tầng thượng, nhìn đối phương có vẻ là dự định mời khách, điều này làm cho Lâm Uyên vô cùng hài lòng.
"Lần nữa tự giới thiệu một chút."
Nam nhân lịch sự chủ động nói: "Ta tên là Đào Nhiên, người đại diện của ca sĩ Kim Thư Vũ trong công ty, hôm nay tới tìm ngài là muốn mời hợp tác một bài hát. Ca khúc «Hồng Mân Côi» ngài viết gần đây, Kim Thư Vũ nhà ta phi thường yêu thích."
Nghe vậy, Lâm Uyên cau mày nói: "Bài hát này còn chưa phát hành."
Đào Nhiên cười một tiếng: "Tiện Ngư lão sư không cần phải để ý đến chúng ta làm sao biết bài hát này, trọng điểm là Thư Vũ nhà ta thực sự rất muốn hợp tác với ngài. hắn bí mật làm người hâm mộ ngài đấy, bình thường luôn đề cập với ta về đại danh của ngài, lần này hắn vô cùng mong đợi có thể cùng ngài hợp tác."
"Xin lỗi."
Lâm Uyên hiểu ra, nói: "Bài hát này ta đã cho người khác."
Đào Nhiên nụ cười vẫn như cũ: "Theo ta được biết, ngài lần này lựa chọn người biểu diễn là Tôn Diệu Hỏa đúng không, Tôn Diệu Hỏa dù sao vừa mới xuất đạo, fan cơ sở không quá tốt, nói thật có chút lãng phí tác phẩm ưu tú như «Hồng Mân Côi». Đương nhiên chúng ta đã hỏi qua ý kiến của hắn, hắn nói các ngươi còn chưa ký hợp đồng chính thức, cho nên chuyện này ngài quyết định là được... Mà Kim Thư Vũ là ca sĩ thần tượng công ty chúng ta trọng điểm bồi dưỡng, cùng một ca khúc cho người khác nhau hát sẽ cho kết quả hoàn toàn khác biệt, tin tưởng ngài phi thường rõ ràng một điểm này."
"Ca sĩ thần tượng?"
Lâm Uyên lắc đầu, đứng dậy rời đi.
Cái quỷ gì, ca sĩ thần tượng chẳng lẽ không tốt sao?
Đào Nhiên không nghĩ tới Lâm Uyên cự tuyệt thẳng thắn như vậy, không nhịn được nói: "Tiện Ngư lão sư, ngài có yêu cầu gì có thể đưa ra, chỉ cần ta có thể làm chủ toàn bộ có thể đáp ứng..."
Lâm Uyên rất kiên quyết: "Ca sĩ thần tượng không được."
Đào Nhiên hoàn toàn không bắt được sóng não của Lâm Uyên, toàn bộ nhạc sĩ đều thích hợp tác với ca sĩ thần tượng, làm sao đến lượt ngươi thì lại ca sĩ thần tượng không được?
Chẳng lẽ ngươi muốn ca sĩ cấp Thiên Vương?
Vậy ngươi chọn Tôn Diệu Hỏa vì cái gì?
Hắn vội vàng nói: "Chúng ta có thể giảm tỷ lệ chia lợi nhuận, theo lý mà nói không có quy trình này, nhưng vì bảo đảm lợi nhuận của ngài chúng ta nguyện ý nhượng bộ, ngoài ra chúng ta bên này có thể chuyển riêng cho ngài một khoản ngoài lợi nhuận ca khúc, ngài chỉ cần nói giá cả, hai triệu thế nào? Đây là âm thầm giao dịch, không liên quan tới công ty!"
Nói ngắn gọn.
Bọn họ phải thêm tiền!
Lâm Uyên bước chân nháy mắt dừng lại.
Đào Nhiên thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vẫn là chuyện giá cả!
Có thể ghi nhớ lại, về sau tuyệt đối có tác dụng lớn.
Tiện Ngư nhược điểm... Tham tiền!
Hắn lần nữa nở nụ cười, tràn đầy cảm giác nắm chắc: "Bây giờ chúng ta có thể thương lượng vấn đề giá tiền cụ thể, Tiện Ngư lão sư mời ngồi."
"Không phải."
Lâm Uyên quay đầu nhìn Đào Nhiên nói: "Ta muốn hỏi ngươi, bên ban kiểm duyệt là ai đem ca khúc tiết lộ, có thể cho ta biết tên hay không?"
"Tiện Ngư lão sư." - Đào Nhiên biểu tình nghiêm túc.
Lâm Uyên biểu tình cũng rất nghiêm túc:
"Ngươi khả năng cho rằng, công ty nhà mình thì không ảnh hưởng, nhưng hắn hôm nay có thể đem bài hát tiết lộ cho các ngươi, ngày mai khả năng cũng sẽ đem bài hát tiết lộ ra bên ngoài, người như vậy kiểm duyệt bài hát của ta, ta không yên tâm."
"Chúng ta coi như chuyện này chưa phát sinh."
Đào Nhiên đứng lên, biểu tình hơi có chút khó coi.
"Ngươi không nói, ta sẽ tự mình hỏi."
Lâm Uyên lấy điện thoại di động ra, ngay trước mặt Đào Nhiên gọi cho lão Chu: "Bên ban kiểm duyệt có người đem bài hát của ta tiết lộ cho ca sĩ trong công ty."
Lão Chu sửng sốt một chút: "A?"
Lâm Uyên liền hỏi cộc lốc: "Tra được không?"
Lão Chu cười cười nói: "Có lực ảnh hưởng tới ban kiểm duyệt như vậy, ít nhất cũng phải là ca sĩ thần tượng trở lên, phía sau khả năng còn có một vị lãnh đạo cao tầng ngầm thừa nhận, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến ngươi, không cần phải quá so đo với bọn họ, ta đi hò hét nổi bão một trận liền xong chuyện, tuyệt đối giúp ngươi xả giận."
Lâm Uyên lặp lại câu hỏi kia: "Tra được không?"
Lão Chu bỗng nhiên hung ác nói: "Tra! Phải tra! Tra hắn sấp mặt luôn! Dám lấy thành quả lao động của ban soạn nhạc chúng ta ra đùa! Bất kể là ai ta đều muốn lôi hắn ra!"
"Được."
Lâm Uyên cúp máy.
Lão Chu cúp điện thoại, tức giận nói: "Đến tột cùng là tên nào mắt mù đi chọc Tiện Ngư, ta con mẹ nó phải ra ngoài đánh nhau với lãnh đạo cao tầng rồi."
Trợ lý kinh ngạc: "Đắc tội Tiện Ngư?"
Lão Chu gật đầu một cái: "Tiện Ngư có phải là có tác phẩm mới hay không? Phát hành ca khúc cũng không báo trước một tiếng. Còn thái độ hắn vừa cùng ta trò chuyện nữa, thật là so với khúc phụ còn khúc phụ hơn, đứa nhỏ này cùng những thứ khúc phụ khó hầu hạ kia càng ngày càng giống rồi."
Trợ lý cẩn thận hỏi: "Ngài tức giận?"
Lão Chu ha ha cười to: "Ta tức cái gì mà tức, lại không phải ta đắc tội hắn, huống hồ Tiện Ngư vẫn là người trẻ tuổi, sao có thể giống những lão già như chúng ta được. Người trẻ tuổi không phải chính là dễ nổi giận sao!"
"..."
Bên trong phòng cà phê.
Nghe xong Lâm Uyên gọi điện thoại, sắc mặt Đào Nhiên đã triệt để thay đổi.
Lâm Uyên vẫn chưa dừng lại, nhìn cũng chưa từng nhìn Đào Nhiên, gọi tiếp một cuộc cho Triệu Ngọc, nội dung cũng giống như vậy: "Ban kiểm duyệt có người đem bài hát của ta tiết lộ cho ca sĩ trong công ty."
Triệu tỷ nói: "Giao cho ta."
Lâm Uyên cúp điện thoại, đi tới quầy thu ngân.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: "Tổng cộng một trăm hai mươi đồng."
Lâm Uyên: "Ta nói ly của ta."
Nhân viên phục vụ liếc nhìn ánh mắt đang phun lửa Đào Nhiên, ho nhẹ một tiếng nói: "60 đồng..."
"Thật hắc."
Thời điểm Lâm Uyên tính tiền, trong lòng nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Hắn lại không biết, Đào Nhiên vì muốn làm hắn vui lòng đã gọi loại cà phê quý nhất trong quán.
Trở lại Ban soạn nhạc, Lâm Uyên thấy Tôn Diệu Hỏa ngồi ở cửa, biểu tình uể oải, cái đầu ủ rũ bày ra một bộ dáng cô độc.
Hắn không nhịn được cau mày hỏi: "Luyện hát tốt chưa?"
Tôn Diệu Hỏa ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Uyên, hốc mắt có chút hồng: "A?"
Lâm Uyên nói: "Ngày mai thu âm bài hát."
Nói xong, Lâm Uyên trở lại chỗ mình ngồi.
Tôn Diệu Hỏa ngồi ở cửa sửng sốt đơ ra mất vài giây, bỗng nhiên nước mắt lã chã, hướng về phía Ban soạn nhạc, cúi người thật sâu.
Trốn trong phòng vệ sinh.
Tôn Diệu Hỏa gọi điện thoại cho người đại diện, lau nước mắt nói: "«Hồng Mân Côi» vẫn là ta hát."
"Tiện Ngư không đáp ứng Đào Nhiên?"
"Ừm."
Người đại diện trầm mặc chốc lát, nói: "đây không phải khúc phụ, đây là cha ruột..."