Chương 503: Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Phiên bản 10717 chữ

11 giờ 45 phút tối, ngoài cổng sắt lớn trên núi.

Bàn tay cầm chìa khóa mở cửa của Bào Khang Nhạc run lẩy bẩy, dù biết chắc hiệu trưởng đã sai bảo vệ đi rồi nhưng cậu ta vẫn nhìn dáo dác xung quanh, chìa khóa thọc cả chục lần trầy trật mãi mới khớp vào lỗ khóa.

"Cộp."

Khoảnh khắc ổ khóa rơi xuống đất, Bào Khang Nhạc sợ hãi nhảy dựng lên, cậu ta quay lại nhìn Bạch Liễu đang đi theo sau mình, lắp bắp: "Mở.. mở rồi."

"Vậy thì vào thôi." Bạch Liễu rất bình tĩnh, hắn dứt khoát đẩy cửa sắt ra, bước lên cầu thang đi vào đường núi.

Bào Khang Nhạc chưa từng đến đây bao giờ, cậu ta rụt rè loạng choạng theo sau Bạch Liễu về phía trước.

Trên núi xanh hóa rất tốt, khắp nơi đều có cây cối rậm rạp che bóng, đủ loại bóng dáng chuyển động nhất thời khiến Bào Khang Nhạc giật mình nhảy dựng, chưa đến hồ thi đại học mà sắc mặt cậu ta đã trắng bệch.

Bạch Liễu mặc kệ Bào Khang Nhạc đang co rút phía sau, hắn nhìn theo biển báo đường một lúc rồi tiếp tục đi, chẳng mấy chốc tầm nhìn trước trống trải hẳn, trước mặt hai người họ xuất hiện một mặt hồ phẳng lặng.

Vầng trăng phản chiếu sáng ngời trên mặt hồ trong lành dịu dàng, gió đêm mát rượi thổi qua những chiếc lá tàn rơi trên mặt hồ, tạo nên từng lớp gợn sóng đánh tan vầng trăng thành từng mảnh. Nếu không có truyền thuyết kinh dị về hồ thi đại học thì rõ ràng nơi này là một khung cảnh yên tĩnh và đẹp như tranh vẽ, đáng lẽ phải thu hút các cặp đôi yêu nhau chứ không phải các em học sinh trung học đang bị ám ảnh bởi thi cử.

Nghĩ đến những điều khủng khiếp ẩn giấu dưới đáy hồ, Bào Khang Nhạc nuốt nước bọt, cậu ta trốn sau Bạch Liễu, không dám đối diện thẳng với hồ nước xinh đẹp này.

Giọng điệu Bạch Liễu bình thản như mặt hồ: "Tới rồi."

"Cậu định đánh cuộc gì với tôi?"

"Đánh.. đánh cuộc." Bào Khang Nhạc nhìn mặt hồ sâu không thấy đáy, bắt đầu lắp ba lắp bắp, "Chờ đến lúc 12 giờ ánh trăng chiếu vào giữa hồ, chúng ta đánh cuộc xem ai là người nhìn thấy đề thi đại học và hoàn thành nó trước dưới đáy hồ."

Sắc mặt Bạch Liễu tĩnh lặng không gợn sóng: "Được."

Cùng lúc đó, khu ký túc xá nam dành cho học sinh xuất sắc.

Lục Dịch Trạm thận trọng áp sát tường chuồn ra khỏi ký túc xá, anh tránh né một số vị trí giám sát trong hành lang một cách quen thuộc, sau đó trèo qua bức tường từ bếp sau ở tầng một của ký túc xá.

Tối nay anh sẽ lặn xuống đáy hồ thi đại học lần nữa để xem có thể thu dụng đạo cụ đề thi tuyển sinh đại học hay không.

Lúc Lục Dịch Trạm trèo qua tường thành công để "vượt ngục", vừa nhảy được xuống đất trốn thoát khỏi tòa nhà ký túc xá bị khóa, định thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc quay đầu lại, vẻ mặt anh như muốn đông cứng ngay lập tức.

Dưới ánh trăng, một người đàn ông mặc đồng phục của Cục Quản lý Dị đoan, một bên mắt che băng vải chậm rãi bước ra, anh ta nhìn Lục Dịch Trạm đang ngỡ ngàng, mỉm cười rồi lên tiếng: "Sư huynh, không ngờ anh càng sống càng đi thụt lùi."

"Lớn đầu rồi mà còn chơi tiết mục trèo tường ở trường trung học cấp 3 như thế này à."

Sắc mặt Lục Dịch Trạm trầm xuống, giọng điệu trở nên nghiêm nghị: "Sầm Bất Minh, đội trưởng Cục quản lý dị đoan đến điều tra dị đoan hồ thi đại học trường trung học tư thục Kiều Mộc sao lại là cậu?"

"Tại sao không thể là tôi?" Ý cười trên mặt Sầm Bất Minh càng ngày càng lộ rõ, rõ ràng đến mức gần như giả tạo, "À, tôi nhớ rồi, sư huynh bí mật chuyển tin báo cáo cho Đường Nhị Đả đội trưởng đội 3, rốt cuộc sao lại đổi thành tôi, đội trưởng đội 2 chứ gì?"

"Đương nhiên là tôi phát hiện tin tức của sư huynh nên liền chặn lại giữa chừng, đổi thành đội 2 qua đây luyện tập, ra ngoài làm việc."

Sầm Bất Minh ôm nguc, cười nhếch mép, "Dù sao thì nơi này cũng có Bạch Lục —— dị đoan nguy hiểm nhất trong tất cả các dòng thế giới, chiến đội 2 chuyên lùng giết dị đoan như chúng tôi làm sao có thể bỏ qua được? Anh thấy có đúng không? Sư huynh?"

Vẻ mặt Lục Dịch Trạm hoàn toàn trầm xuống: "Sầm Bất Minh, cậu không còn là thợ săn nữa, Bạch Liễu và trò chơi của tôi không liên quan gì đến cậu, cậu không thể can thiệp vào con đường của Bạch Liễu."

"Tôi không còn là thợ săn nữa? Không thể can thiệp vào con đường của Bạch Liễu sao?" Vẻ mặt Sầm Bất Minh trở nên âm u khó đoán, anh ta không giấu được sự căm ghét, dùng con mắt vàng sậm duy nhất nhìn chằm chằm Lục Dịch Trạm, "Lục Dịch Trạm, anh có biết đây là dòng thế giới cuối cùng không?"

"Anh có biết anh đang làm gì không?"

"Anh đã giấu tôi, Đường Nhị Đả, và mọi người trong Cục Quản lý Dị đoan bí mật đăng nhập vào dòng thế giới này bốn năm trước, và anh không hề thông báo cho ai biết mình đã gặp một Bạch Liễu chưa vào trò chơi."

"Nhưng anh không giết hắn."

"Anh sớm chiều ở chung cùng hắn bốn năm, nhưng không giết hắn!"

Vẻ mặt của Sầm Bất Minh trở nên tàn nhẫn, anh ta túm lấy cổ Lục Dịch Trạm, đập mạnh vào bức tường của phòng bếp phía sau, gặng hỏi: "Anh có biết mình đang làm gì không!"

"Tên đó đã giết Đổng đội và Dụ đội, bức tất cả mọi người trong Thẩm phán thập tự chinh phải chuyển sinh để bán linh hồn của mình từng người từng người một, để Phương đội bị mắc kẹt ở nơi đó không bao giờ thoát ra được."

"—— Bức anh phải luân hồi vào 658 dòng thế giới, bức tôi và Đường Nhị Đả phải điên loạn! Vậy mà anh lại nuôi lớn hắn!"

"Bây giờ anh lại còn nói với tôi." Sầm Bất Minh cười lạnh một cách dữ tợn, "Tôi không còn là một thợ săn, hắn ta không liên quan gì đến tôi, lại còn có ý định mang tên thợ săn Đường Nhị Đả hiền lành kia lại đây cứu vớt Bạch Liễu khỏi nguy cơ dị đoan."

"Lục Dịch Trạm, trong đầu anh chứa cứt à?"

"Chứa cứt cũng được." Lục Dịch Trạm nắm cổ tay Sầm Bất Minh, anh dùng một tay mạnh mẽ hất văng bàn tay đang nắm cổ áo mình của Sầm Bất Minh ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Sầm Bất Minh, ánh mắt cũng hung hăng không kém, "Nhưng nếu còn tôi ở đây thì cậu không thể đụng vào cậu ấy."

Biểu cảm trên gương mặt Sầm Bất Minh cứng đờ, thái dương của anh ta nhảy dựng lên thình thịch, sau đó Sầm Bất Minh nhắm mắt lại, anh ta buông tay ra, dựa vào bức tường bên cạnh Lục Dịch Trạm, lấy ra một bao thuốc từ trong túi đồng phục, lắc lắc hai cái rồi ngậm một điếu thuốc vào miệng, sau đó thực tự nhiên đưa cho Lục Dịch Trạm bên cạnh:

"Trong dòng thế giới này anh thành niên rồi, hút thuốc được không?"

Lục Dịch Trạm khựng người lại, anh nhận lấy nhưng không đốt thuốc, chỉ ngậm trong miệng: "Bỏ thuốc rồi."

Sầm Bất Minh cười nhạo một tiếng, tự đốt thuốc cho mình.

Cả hai lặng lẽ dựa vào tường hút thuốc, trong đêm đen yên tĩnh chỉ có một điếu thuốc đang cháy đỏ mãnh liệt.

"Nghe nói anh bồi dưỡng ba đời thợ săn để chuyên giám sát Bạch Liễu." Giữa luồng khói mù mịt, Sầm Bất Minh cười nhạo một tiếng, "Sao lại dùng phế Đường Nhị Đả thợ săn thế hệ thứ hai rồi? Lại muốn từ bỏ cậu ta à?"

"Không." Lục Dịch Trạm nghe Sầm Bất Minh cạnh khóe mình thì đau hết cả đầu, anh ôm trán, "Cậu ta còn có công dụng khác."

"Vậy xem ra tôi là đồ bỏ đi vô dụng duy nhất còn sót lại trong đội thợ săn." Sầm Bất Minh nhàn nhạt nói.

Lục Dịch Trạm nghiến răng cắn điếu thuốc trong miệng, vị đắng của thuốc lá lan tỏa trong miệng, anh nhắm mắt cũng biết Sầm Bất sẽ nói câu gì tiếp theo.

"Vậy thì không bằng anh giết..."

Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi cắt ngang lời nói của Sầm Bất Minh: "Theo quy tắc của trò chơi giữa Bạch Lục và tôi, những thợ săn đã rời khỏi cuộc chơi không thể can thiệp vào trò chơi của cả hai bên, cậu không thể phá vỡ quy tắc của trò chơi."

"Thằng chó đó muốn tôi trở thành người xem, muốn tôi biết tất cả nhưng không thể làm gì." Sầm Bất Minh hờ hững trả lời, "Anh cũng muốn tôi trở thành người xem sao, Lục Dịch Trạm?"

Lục Dịch Trạm cảm thấy bây giờ mình nói gì cũng vô dụng, vì vậy anh lại đau khổ im lặng.

Tranh luận với một đồng nghiệp có quan điểm khác với mình thực sự rất mệt mỏi.

Sầm Bất Minh dùng hai ngón tay dụi tắt đầu thuốc, anh ta liếc nhìn Lục Dịch Trạm: "Ở dòng thế giới trước, tôi buộc phải làm người xem để trò chơi có thể tiếp tục, nhưng dòng thế giới cuối cùng này thì không."

"Lục Dịch Trạm, tốt nhất anh nên cho tôi một lời giải thích hợp lý về chuyện nuôi dưỡng tiểu súc sinh Bạch Liễu đến lớn như thế này, nếu không đêm nay tôi sẽ giết nó."

Lục Dịch Trạm im lặng hồi lâu: "Bạch Liễu... khác với những Bạch Lục kia."

"Cậu ấy không phải là người xấu, cậu ấy không muốn tham gia vào trò chơi."

"Trước khi chết Ngô Thụy Thư cũng nghĩ như vậy đấy, nhưng cuối cùng anh vẫn là người dọn x4c cho anh ấy đó thôi." Sầm Bất Minh lạnh lùng ngắt lời Lục Dịch Trạm, "Điều này không thể thuyết phục tôi."

"Vả lại tôi đã phát hiện ra một chuyện rất thú vị, tin là anh cũng nhận ra rồi."

Sầm Bất Minh giật giật khóe miệng: "Trong trường học này có vài giáo viên và hiệu trưởng là người chơi."

"Anh có biết đám ngu ngốc đó đã làm gì không?"

Sầm Bất Minh nhướng mi, lạnh lùng liếc nhìn Lục Dịch Trạm: "Bọn họ cho rằng học sinh bán đứng mình cũng là người chơi, nhưng cho dù hành động của anh rõ ràng như vậy, cái đám ngu ngốc đó vẫn không nghi ngờ anh chút nào vì đặc điểm bề ngoài của anh."

"Vì vậy, loại trừ anh ra, bọn họ đã sàng lọc một danh sách những học sinh bị nghi ngờ là người chơi."

"Anh có biết ai là người chơi bị tình nghi số một không?"

Sầm Bất Minh nhìn biểu cảm đông cứng của Lục Dịch Trạm, anh ta cười chế giễu, nói ra một cái tên:

"—— Là Bạch Liễu."

"Lục Dịch Trạm, người có tốt hay không không dựa vào việc anh ta sẽ làm gì trong một môi trường ổn định, mà phải xem anh ta sẽ làm gì trong một môi trường khắc nghiệt và cực đoan."

"Anh để Bạch Liễu này lớn lên trong môi trường ổn định mà anh đã cố gắng tạo ra, rồi thuyết phục tôi rằng bản chất của hắn là một người tốt, anh nghĩ tôi sẽ tin à?"

"Nếu anh thật sự cho rằng Bạch Liễu này là một người tốt, anh còn dám để hắn tiến vào trò chơi không?"

"Anh có dám để Bạch Liễu này tiến vào trò chơi, dám để hắn đứng ở đỉnh cao thu tóm quyền lực tối cao cùng dục v0ng, sau đó nhất định sẽ không làm ra chuyện xấu không?"

"Anh không dám."

Giọng nói của Sầm Bất Minh trở nên hoàn toàn lạnh lùng: "Bởi vì chúng ta đều biết điều đó là không thể."

"Anh đã cắt đứt tất cả các con đường bất hợp pháp để Bạch Liễu này có được địa vị và tiền bạc, anh đã khiến hắn thậm chí không thể chống lại cái gọi là bạo lực học đường. Hiện tại hắn ta chỉ là một cơ thể yếu ớt và mỏng manh chưa trưởng thành, hoàn toàn không có khả năng làm chuyện xấu."

"Nhưng anh có dám để hắn trở về là chính hắn không?"

Bàn tay Lục Dịch Trạm buông thõng trên người chậm rãi siết chặt cho đến khi các đốt ngón tay của anh trở nên trắng bệch.

Sầm Bất Minh dừng lại: "Tôi đã hạ lệnh cho người của đội 2 đi theo Bạch Liễu. Họ vừa thông báo với tôi rằng Bạch Liễu và một học sinh khác đã đến hồ thi đại học. Có vẻ như hai người đó sắp xuống hồ."

"Nếu Bạch Liễu tiếp xúc với dị đoan và có bất kỳ dấu hiệu nào muốn vào trò chơi, tôi sẽ giết hắn ta ngay lập tức."

Lục Dịch Trạm ngẩng phắt đầu lên.

- -----oOo------

Bạn đang đọc Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn của Hồ Ngư Lạt Tiêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!