Chương 504: Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Phiên bản 10424 chữ

(*) Nguyên văn: 这分明就是高考语文场景的等比复制。

"Cậu không thể làm vậy!" Lục Dịch Trạm lạnh giọng phản bác, anh hít sâu một hơi để ổn định giọng nói run rẩy và hơi thở đứt quãng, "Cậu ấy mới 18 tuổi! Từ khi sinh ra đến nay, chỉ cần cậu ấy tiến một bước hướng tới cuộc sống của một người bình thường thì Bạch Lục lại hạ xuống một phó bản, buộc những người xung quanh phải tra tấn cậu ấy, buộc cậu ấy phải lùi về chỗ cũ."

"Nhưng từ đó đến giờ cậu ấy chưa làm điều gì xấu cả, cậu không đủ tư cách tuyên án hành vi phạm tội trước như vậy được!"

Sầm Bất Minh chỉ lãnh đạm nhìn Lục Dịch Trạm, giọng điệu không chút do dự:

"Hắn sắp làm rồi đấy thôi, cứ chờ xem đi."

11 giờ 55 phút tối.

Thấp thoáng giữa rừng cây tối đen như mực, mặt hồ nước óng ánh như thủy ngân phản chiếu ánh trăng vàng rực rỡ trên bầu trời, tựa như con mắt duy nhất còn lại của Sầm Bất Minh đang quan sát tất cả mọi thứ trong bóng tối, tựa như một chiếc TV nhỏ bật sáng màn hình ấm áp lung linh mờ ảo, tựa như mái tóc dài xõa tung từ quầng trăng dưới đáy nước.

"Sắp 12 giờ rồi." Bào Khang Nhạc thấp thỏm nhìn Bạch Liễu đang đứng bên hồ, "Chúng ta bắt đầu đi vòng quanh hồ đi."

——Theo truyền thuyết hồ thi đại học, học sinh phải đi bộ quanh hồ một vòng thì mới nhìn thấy đề thi dưới đáy hồ.

Cạnh hồ thi đại học là một bệ đúc cao khoảng 60 cm, bệ đúc này rất hẹp, rộng khoảng 15cm, chỉ đủ cho một bàn chân người đứng trên đó, Bạch Liễu nhấc chân lên dẫm lên bệ đúc, thân thể hơi loạng choạng nhưng cuối cùng cũng nhẹ nhàng đứng lên.

Trong nháy mắt đó, lá cây trong rừng rậm đột nhiên xào xạc, những họng súng đen ngòm chậm rãi nhô ra từ trong rừng cây nhắm thẳng vào đầu và tim của Bạch Liễu.

Âm thanh rè rè của máy truyền tin xuyên qua rừng rậm, giọng báo cáo lạnh lùng vang lên qua bộ đàm:

"Đội viên tiểu đội 1 của đội 2 đang quan sát đối tượng ô nhiễm dị đoan, hướng 9 giờ, đối tượng ô nhiễm đang đứng bên hồ, đã sẵn sàng theo chỉ dẫn của đội trưởng, một khi đối tượng có bất kỳ hành vi hung hăng nào giảm kích thước tinh thần sau khi nhảy xuống hồ thì lập tức gi3t gi3t."

"Hướng 6 giờ đã chuẩn bị xong, over."

"Hướng 3 giờ..."

"Hướng 12 giờ......"

Những khuôn mặt lạnh lùng xuyên qua ống ngắm súng chăm chú nhìn Bạch Liễu bước lên bệ đúc, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh đến mức có thể thấu sáng, chiếc cổ gầy tinh tế và lông tơ trên mặt hiện rõ dưới ánh trăng lộng lẫy.

Bạch Liễu giang hai tay lấy thăng bằng, rũ mắt xuống, bắt đầu đi từng bước quanh hồ.

Một nửa bóng dáng của hắn phản chiếu dưới mặt hồ sóng nước long lanh, nửa bóng còn lại phản chiếu bên ngoài hồ chỉ là một vùng tối đen mịt mờ không chút ánh sáng.

Bên trong hồ và bên ngoài hồ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Bên trong hồ kỳ quái bắt mắt, bên ngoài hồ vô cùng im ắng và tối tăm, Bạch Liễu lảo đảo đi từng bước chân quanh hồ như thể cả thế giới không tìm được nơi để hắn có thể dừng chân trong giây lát.

Bào Khang Nhạc theo sát Bạch Liễu phía sau, cậu ta loạng choạng nghiêng trái nghiêng phải, nhưng vẫn cố gắng hết sức để theo kịp Bạch Liễu —— cậu ta muốn giám sát toàn bộ hành động của Bạch Liễu.

Họng súng đen ngòm di chuyển theo chuyển động chậm chạp của Bạch Liễu, mặt trăng lặng lẽ phản chiếu ở trung tâm hồ, Bào Khang Nhạc theo sau Bạch Liễu, lẩm bẩm cầu nguyện:

"Thần ơi, xin hãy phù hộ cho con đạt điểm cao trong kỳ thi đại học."

"Thần ơi, xin hãy phù hộ cho chúng con thấy được đề thi đại học."

Mắt thấy sắp đi hết một vòng mà Bạch Liễu không nói lời nào, trong hồ cũng không có động tĩnh gì, Bào Khang Nhạc sốt ruột, cậu ta giật giật góc áo của Bạch Liễu: "Mày nói gì đi chứ!"

Bạch Liễu im lặng một hồi, sau đó dừng chân: "Tôi nói gì bây giờ?"

"Thì giống như tao vừa nói ấy." Bào Khang Nhạc thở phì phò, "Tốt xấu gì cái hồ này cũng là hồ ước nguyện, mày chưa bao giờ chơi mấy cái trò ước nguyện như Bút tiên hay gì gì đó à? Trước khi ước nguyện thì phải thỉnh cầu người ta, mày muốn hồ thực hiện điều ước thì mày phải cầu thần chứ!"

"Tôi không thích cầu Thần, bởi vì Thần không tồn tại." Bạch Liễu rũ mắt xuống, hàng mi dài đẫm ướt ánh trắng nhỏ vụn, hắn nhìn ảnh ngược của mình và mặt trăng phản chiếu trên mặt hồ, thản nhiên nói: "Nếu trong hồ này có thần tồn tại."

"Vậy hãy để tôi nhìn xem nó như thế nào."

Ngay lúc Bào Khang Nhạc kinh hoàng định hỏi Bạch Liễu mới nói gì, cậu ta đã thấy Bạch Liễu đi đến bước cuối cùng không chút do dự. Chân hắn vừa đặt xuống thì đột nhiên gió đêm thổi điên cuồng ào ạt qua rừng cây, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ lập tức bùng lên ánh sáng chói lóa, mặt hồ kịch liệt tách ra lộ ra đáy hồ sâu thẳm.

Dưới đáy hồ là một bộ bàn ghế học sinh và đề thi đại học, cùng lúc đó, bên cạnh tờ đề thi còn xuất hiện một cánh cửa màu xanh bạc méo mó, xuyên qua cửa có thể nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn chiếc TV nhỏ, mà bên trong màn hình là đủ loại người chơi bộ dạng vừa tràn trề hứng thú khám phá mạo hiểm vừa hăng máu đánh chém giết nhau.

Súng của đội 2 bị gió lớn bất ngờ thổi bay, họ gắng gượng nhìn xuống đáy hồ, trong nháy mắt đó vẻ mặt của ai cũng đầy kinh ngạc:

"Đó là lối đăng nhập sảnh trò chơi!"

"Học sinh này sắp vào trò chơi!"

"Quả nhiên hắn là người chơi!"

"Làm theo lệnh của đội 2, giết hắn!"

Có đội viên trừng mắt lên đạn, nhắm thẳng súng vào đầu Bạch Liễu định bóp cò.

"Đừng!!"

Lục Dịch Trạm vốn vội vàng chạy đến nhìn thấy cảnh này thì tim như ngừng đập, anh hoảng sợ hét lên, theo bản năng vọt về trước nắm họng súng của người đội viên kia, nhìn về phía Bạch Liễu đang đứng bên hồ.

Bạch Liễu quay lưng về phía Trạm Lữ, mái tóc bị gió thổi đến rối tung hỗn loạn, sống lưng hắn thẳng tắp, hơi cúi đầu, dường như đang bình tĩnh quan sát xem dưới hồ có cái gì.

Đồng tử Lục Dịch Trạm co rút lại.

Hắn nhìn thấy Bạch Liễu giang hai tay ngã về phía trước, rơi vào trong hồ.

"Bạch Liễu!!"

Bào Khang Nhạc cũng bị hồ nước cuốn vào, nhưng đợi đến khi nhóm người nhào đến thì mặt hồ như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Chẳng thấy gì dưới đáy hồ. Hai con người sống sờ sờ vừa nhảy vào giống như cục đường hòa tan trong nước, không còn để lại chút dấu vết.

Lục Dịch Trạm nằm bên cạnh hồ, anh thở hổn hển, tim đập loạn xạ, tinh thần vẫn chưa kịp phục hồi lại được.

Đội viên bên cạnh bực tức muốn mắng cậu học sinh đột nhiên nhào ra gây rối, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được: "Mang cậu ta về Cục xử lý dị đoan xóa trí nhớ rồi hãy trả cậu ta về trường, chắc cậu ta mới nhìn thấy đây thôi."

"Mẹ nó xui xẻo thật, tôi mà về Sầm đội phạt tôi chết mất, suýt chút nữa là bắn trúng tên nhóc kia rồi!"

"Sầm đội đâu? Sao giờ này anh ấy vẫn chưa đến? Bình thường anh ấy phải đến nhìn chúng ta làm nhiệm vụ chứ."

Cả hai đang nói thì thấy Sầm Bất Minh hùng hổ bước ra khỏi rừng cây, đồng phục anh ta xộc xệch, mặt đen như than: "Lục Dịch Trạm, vì Bạch Liễu mà anh dám bỏ thuốc ngủ lên miệng thuốc để cho tôi hút, anh học mấy cái thủ đoạn rẻ tiền này ở đâu vậy hả..."

"Cậu ấy nhảy xuống rồi." Lục Dịch Trạm đang đứng bên hồ không quay lại, chỉ lên tiếng nói một câu.

Vẻ mặt của Sầm Bất Minh đột nhiên trầm xuống, anh ta đẩy Lục Dịch Trạm ra, ánh mắt đảo qua đáy hồ hai ba lần rồi quay lại nhìn đội viên bên cạnh, lạnh giọng quát, "Có bắn trúng hắn không?!"

Các đội viên im thin thít, lắc đầu.

Một đội viên khác tranh thủ ném nồi, chỉ vào Lục Dịch Trạm đang ngồi co rúm bên hồ: "Đột nhiên cậu học sinh này nhào ra ngăn cản chúng tôi, bởi thế chúng tôi không dám bắn tùy tiện, tránh làm bị thương người thường."

Sầm Bất Minh giận đến mức bật cười: "Anh ta là người thường cái rắm ấy!"

Mười năm trước, sau khi đăng nhập vào dòng thế giới này, Lục Dịch Trạm đã lập tức giả chết rồi mai danh ẩn tích ẩn nấp bên cạnh Bạch Liễu. Bởi thế nên bây giờ không đội viên nào biết vị Nhà tiên tri đội trưởng đội 1 tiếng tăm lừng lẫy lại là bạn học sinh top 2 bình thường ở một trường trung học, một lòng một dạ chỉ muốn nuôi nấng đối thủ truyền kiếp của mình.

Lục Dịch Trạm chậm rãi đứng lên, anh quay đầu nhìn Sầm Bất Minh, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại: "Sầm Bất Minh, nếu cậu cứ quả quyết Bạch Liễu nhất định sẽ vào trò chơi, nhất định sẽ làm chuyện ác, không bằng tôi với cậu đánh cược đi."

"Tin là cậu cũng biết mối quan hệ giữa Bạch Liễu và Bào Khang Nhạc rồi đấy. Nếu Bạch Liễu bước vào trò chơi, người đầu tiên cậu ấy sẽ giết sau khi ra khỏi game chắn chắn sẽ là Bào Khang Nhạc."

"Nhưng nếu Bạch Liễu không vào trò chơi, cũng không giết Bào Khang Nhạc, thì cậu phải ngừng theo dõi và tấn công cậu ấy, đồng thời phải xem cậu ấy như một người bình thường, ngừng can thiệp vào bất kỳ công việc nào của cậu ấy và để cậu ấy lớn lên bình thường."

Sầm Bất Minh nheo mắt: "Nếu hắn ta vào trò chơi và giết ai đó thì sao?"

Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, anh nhìn các đội viên đội 2 xung quanh Sầm Bất Minh: "Tôi biết những đội viên xung quanh cậu đều là người chơi, tôi cũng biết cậu vẫn luôn xây dựng chiến đội của riêng mình, chờ một ngày nào đó có thể gi3t gi3t Bạch Lục trong game."

"Nếu đúng như Bạch Liễu bước vào trò chơi và tự tay giết Bào Khang Nhạc, tôi sẽ gia nhập đội của cậu, trở thành Chiến Thuật Gia của cậu và giúp cậu phát triển chiến đội."

Lục Dịch Trạm ngẩng đầu lên, anh nhìn thẳng vào Sầm Bất Minh: "Sau đó tôi nhất định sẽ giết Bạch Liễu trong trò chơi."

"Như vậy được chưa?"

Sầm Bất Minh im lặng một giây: "Được, thành giao."

Một đội viên ở gần đó nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, nhỏ giọng giơ tay hỏi: "Đội trưởng, vậy bây giờ chúng ta không thể xuống đó bắt Bạch Liễu à? Chỉ cần kêu bạn học sinh này đi vòng vòng quanh hồ cũng có thể kích hoạt hồ thi đại học mà?"

"Chỉ có học sinh thi rớt đại học mới phù hợp điều kiện để mở hồ." Sầm Bất Minh chế nhạo liếc nhìn Lục Dịch Trạm, "Có vị đội trưởng nào đó thành tích quá xuất sắc đi, cho nên chưa bao giờ thi rớt đại học trong bất kỳ dòng thế giới nào."

"Nếu anh ta có thể tự mình mở ra thì cũng không cần ngày nào cũng phải nằm đây mai phục, đợi học sinh khác mở ra rồi mới đi xuống thu dọn dị đoan."

Lục Dịch Trạm: "......"

Có một sư đệ vừa hiểu mình lại vừa độc miệng cũng không tốt lắm thì phải.

Đáy hồ.

Bạch Liễu xuyên qua hồ nước, rơi vào một tầng kết giới trong suốt giống như bong bóng. Tầng kết giới này có kích thước khoảng 3, 4 mét, bên trong không có nước mà chỉ toàn là không khí. Ở giữa kết giới là một bộ bàn học, trên bàn là đề thi môn ngữ văn, một hộp văn phòng phẩm và một tờ ghi đáp án. Trước bàn đặt một cái đồng hồ đếm ngược, hiện đang đếm ngược từ 150 phút xuống còn 149 phút.

Rõ ràng đây chính là một bản sao tương ứng cảnh thi môn ngữ văn đại học ở Trung Quốc.

- -----oOo------

Bạn đang đọc Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn của Hồ Ngư Lạt Tiêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!