"Thẩm Phù sư, lần trước giới thiệu Lạc Thanh cũng không tệ lắm phải không, tuy rằng tính tình lạnh nhạt một chút, nhưng coi như cũng nhu thuận hiểu chuyện."
Nói đến đây, nàng cười tủm tỉm nói, "Tin tưởng mấy ngày nay, Thẩm Phù sư không ít lần hưởng thụ cá nước vui vẻ.”
Thẩm Bình cười nhạt một tiếng, "Tạm được.”
Tằng bà bà càng cười rực rỡ, "Hài lòng là tốt rồi, Thẩm Phù sư lần này tới muốn nạp thiếp gì, huyết mạch dị chủng tạm thời không còn, những thứ khác có mấy người tính cách không tệ, về phương diện nhu thuận kém một chút, nhưng chỉ cần Thẩm Phù sư mở miệng, Xuân Mãn Uyển này của ta cam đoan có thể làm cho ngươi hài lòng..."
Thẩm Bình ngắt lời, "Tằng đạo hữu, lần này ta tới đây không phải là vì nạp thiếp, mà là muốn hỏi Xuân Mãn Uyển có phi thuyền rời khỏi đầm lầy Vân Sơn hay không?”
Nụ cười trên mặt Tằng bà bà giảm đi vài phần, "Thẩm Phù sư muốn rời khỏi đầm lầy Vân Sơn, đây là vì sao, hôm nay tu sĩ các tông môn Tấn quốc đều nhao nhao dũng mãnh lao vào đầm lầy Vân Sơn, ngay cả Đan Hà tông cũng thành lập phân tông ở Vân Sơn, về sau nơi này rất có thể sẽ trở thành phường thị phồn hoa nhất Ngụy quốc, nói không chừng còn có thể xây thành tiên thành, những tu sĩ khác còn đang ao ước có thể vào nơi này đấy!”
Thẩm Bình cười ha hả, nửa đùa nửa thật nói, "Tằng đạo hữu, Xuân Mãn Uyển trải rộng khắp các phường thị lớn nhỏ Ngụy quốc, chẳng lẽ một chút tin tức cũng không nhận được?”
"Thuyền bay của Kim Dương Tông đi đến các phường thị khác đã tạm dừng, kế tiếp đầm lầy Vân Sơn có thể sẽ xảy ra chuyện lớn."
Tằng bà bà kinh ngạc nói, "Thuyền lưu thông qua lại đã dừng? Ta thật sự không biết!”
Thẩm Bình lấy ra một tấm Kim Quang Phù, đặt ở trên bàn.
Sau đó nhìn chằm chằm Tằng bà bà.
Thế lực như Xuân Mãn Uyển hắn không tin một chút nội tình cũng không biết.
Tằng bà bà không chút khách khí nhận lấy Kim Quang Phù, cười tủm tỉm nói, "Tin tức của Thẩm Phù sư thật nhanh chóng, Vân Sơn phường quả thật sẽ loạn một chút, về phần cụ thể là tình huống gì, sợ rằng Thẩm Phù sư đã quá coi trọng ta rồi, với một chút tu vi thực lực này, địa vị của ta ở Xuân Mãn Uyển cũng không cao, cho dù thật sự có chuyện gì xảy ra, ta cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời!”
Thẩm Bình không nói nhảm nữa, "Tằng đạo hữu, cần điều kiện gì mới có thể rời khỏi đầm lầy Vân Sơn!”
Nét tươi cười trên mặt Tằng bà bà hoàn toàn biến mất, thanh âm bình tĩnh thậm chí có chút hương vị lạnh lùng, "Ba mươi tấm Hộ Linh Phù một người!”
Về vấn đề này, Thẩm Bình biết không thể nào trả giá, ba mươi tấm Hộ Linh Phù quả thật vô cùng đắt, nhất là bây giờ sức mua linh thạch phường thị tăng lên, nhưng chỉ cần có thể bảo đảm an toàn, có đắt hơn nữa cũng phải nhận.
“Được!”
Tằng bà bà khôi phục vẻ tươi cười, "Người sảng khoái như Thẩm Phù sư, những thứ khác Xuân Mãn Uyển ta không dám cam đoan, nhưng ở phương diện uy tín này tuyệt đối sẽ khiến ngài an tâm..."
Một lát sau, ra khỏi Xuân Mãn Uyển.
Tằng bà bà truyền âm nói, "Thẩm Phù sư nhớ kỹ, đến thời khắc mấu chốt, Xuân Mãn Uyển ta mới có thể rời đi, ba mươi tấm Hộ Linh Phù một người!”
......
Đi vào phường thị, ngắm nhìn những con đường chính sôi động.
Tảng đá lớn trong đáy lòng Thẩm Bình tan biến hơn phân nửa, có hai con đường Chân Bảo Các và Xuân Mãn Uyển, dù Vân Sơn phường cùng đầm lầy Vân Sơn xảy ra chuyện lớn gì, hắn đều có hy vọng rời đi, không đến mức lâm vào tuyệt cảnh.
Đương nhiên so với Xuân Mãn Uyển, hắn càng tin tưởng Chân Bảo Các hơn.
“Năm ngày sau!”
“Hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi!”
Hắn đè nén suy nghĩ đi tới Phù Bảo Đường.
Thấy Vu Yến không có ở đây, Thẩm Bình dứt khoát tiến vào Phù Bảo Đường chờ đợi.
Sắp đến đầu giờ Dậu.
Vu Yến mới xuất hiện, nhìn thấy thần sắc thoải mái của Thẩm Bình, tâm tình của nàng cũng tốt lên không ít, "Xem ra rất thuận lợi.”
Thẩm Bình gật đầu, "Ngươi thì sao?”
Vu Yến cười tủm tỉm nói, "Có danh tiếng Phù sư của Thẩm đạo hữu bảo kê, thành lập tiểu đoàn đi săn không có vấn đề gì, hơn nữa còn có một vị Luyện Khí hậu kỳ cũng gia nhập, ta và vị này nói chuyện một chút, mới kéo dài đến bây giờ.”
"Luyện Khí hậu kỳ?"
Thẩm Bình kinh ngạc.
Vu Yến nhìn thoáng qua xung quanh, "Trở về nói.”
Trở lại tiểu viện ngõ Vân Hà.
Vừa đóng cửa lại, hai người tâm tình một hồi, ánh mắt lại quấn quýt một chỗ.
Trong đôi mắt dần hiện ra ngọn lửa đỏ rực.
"Ta muốn ăn."
"Ăn gì!"
“Ngươi!”
Chẳng bao lâu, tấm ván giường trong phòng chính rung lắc dữ dội.
Bạch Xà khôi lỗi phun ra lưỡi dài không ngừng bơi tới bơi lui trong nước, thẳng cho đến khi linh lực trên người biến mất mới mất đi sinh khí.
Mái tóc đen của Vu Yến tùy ý xõa tung, làn da trắng nõn mượt mà như phát sáng, nàng kiều mỵ liếc Thẩm Bình, "Thẩm đạo hữu, ta cho ngươi thực hiện thêm một lần, nếu cứ tiếp tục như vậy ta sợ rằng sẽ chết khát mất!”