Thẩm Bình cười cười, áp lực trong lòng tuy rằng giảm bớt, nhưng còn chưa buông lỏng, hắn lập tức nói đến chuyện chính, "Phường thị quả thật muốn loạn, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn cả ta dự đoán, Vu đạo hữu, ngươi có thể thành lập tiểu đoàn đi săn, nhưng tốt nhất không nên rời khỏi Vân Sơn phường tiếp nhận nhiệm vụ.”
Vu Yến hiểu ý của Thẩm Bình, nàng chần chờ nói, "Nếu vậy, tiểu đoàn thể như thế sợ rằng trong lúc quan trọng không giúp được chúng ta, chỉ có thể dùng để thu hoạch một ít tin tức đầm lầy Vân Sơn.”
"Không sao."
"Có thể lấy được một ít tin tức còn tốt hơn bế tắc không biết gì.”
"Nhất là phường thị của Trần gia, tình huống bên cạnh đầm lầy Vân Sơn, hiểu rõ hơn vài phần, cũng có thể thấy rõ thế cục hiện tại."
Thẩm Bình trầm ngâm một chút, "Qua một thời gian, vẫn phải tiếp xúc với huynh đệ Trương gia đối diện, bọn họ thường xuyên ra ngoài, có lẽ biết nhiều hơn chúng ta.”
Vu Yến gật đầu, "Cứ để ta ra mặt.”
Lại nói chuyện vài câu.
Thẩm Bình không tiếp tục nữa mà trở lại lầu hai.
Mấy ngày kế tiếp, hắn tận lực điều chỉnh tốt trạng thái tinh thần của mình, hắn không gấp gáp chế phù nữa, mà là thoải mái tùy ý chế tác mấy tấm phù chú thượng phẩm, cam đoan mình có thể làm liền một mạch không bị thất bại.
Năm ngày sau.
Trước cổng Chân Bảo Các.
Thẩm Bình hít sâu một hơi, cất bước đi vào.
Mộc Cấm đã đứng chờ từ lâu, nhìn thấy Thẩm Bình liền cười đến nghênh đón nói, "Thẩm Phù sư, đi thôi, chưởng quầy ở hậu viện.”
Nói xong nàng đi ở phía trước.
Trong lòng Thẩm Bình không khỏi lo lắng vài phần, hắn vội vàng thử dời tầm mắt, con mắt dứng lại ở phía sau làn váy mượt mà của Mộc Cấm, từng đường nét rõ ràng không kém gì Vu Yến.
Đi đến hậu viện, tâm tình hắn đã bình tĩnh lại.
Bên trong sảnh chính hậu viện.
Chưởng quỹ nghênh đón, chắp tay cười nói, "Thẩm Phù sư, lấy đãi ngộ hợp tác của ngươi ở Chân Bảo Các, tin tưởng thông qua khảo hạch lần này không khó, chỉ cần phát huy bình thường là được.”
Thẩm Bình vội vàng cảm tạ một câu.
Bước vào chủ đường, chưởng quầy mang theo Thẩm Bình đi đến phòng thứ hai bên trái.
Phòng được trang trí đơn giản, khá giống phòng chế phù của Thẩm Bình ở ngõ Vân Hà.
"Hộ Linh Phù, Kim Quang Phù, Bạo Viêm Phù, Địa Vẫn Phù. Những phù chú này, Thẩm Phù sư chỉ cần chế tác mỗi loại một tấm, trong phòng có Hồi Linh Đan, còn có Uẩn Thần Đan chuyên môn khôi phục tinh thần tiêu hao, cùng với Ích Cốc Đan, Thẩm Phù sư cứ an tâm chế phù là được.”
Chế tác phù chú thượng phẩm rất tiêu hao tinh thần linh lực, phần lớn hiệu suất chế tác của Phù sư thượng phẩm đều rất bình thường, mà yêu cầu tối thiểu có thể hợp tác với Chân Bảo Các bình thường đều Phù sư thượng phẩm tương đối thuần thục.
Thời gian lần sát hạch này rất dư dả.
Nhưng Thẩm Bình biết rõ hiệu suất chế tác nhất định sẽ nằm trong yêu cầu sát hạch.
Sau khi chưởng quầy rời đi, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, sau đó tĩnh tâm cầu phúc để bắt đầu chế tác.
Mà giờ phút này phòng bên phải chủ đường.
Ba vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngồi nghiêm chỉnh, thản nhiên nhìn hình ảnh hiện ra trong một mặt gương màu xanh trước mắt, có ba vị phù sư bọn họ tọa trấn, trong lúc đó sẽ không xuất hiện chút vấn đề nào.
"Hơi lớn tuổi."
"Bình thường, mấy loại kỹ nghệ chế phù luyện đan này, muốn thành thạo lão luyện, không phải trải qua mấy chục năm tích lũy, cho dù là hạng người có thiên phú ưu tú của Chân Bảo Các ta, cũng cần tích lũy nhất định."
"Từ tình huống hợp tác trước kia của vị đạo hữu này mà xem, hẳn là cách Phù sư cấp hai không xa."
Ba người bọn họ trò chuyện đơn giản.
Bên trong căn phòng.
Thẩm Bình hết sức chăm chú vùi đầu chế phù, kinh nghiệm ngày đêm không ngừng chăm chỉ cày cấy vào giờ phút này hóa thành bút pháp thành thạo mà ổn định, đầu tiên hắn chế tác Hộ Linh Phù, linh văn loại phù chú này vô cùng phức tạp, muốn làm liền một mạch cực kỳ khảo nghiệm tay nghề.
Lúc mới đột phá Phù sư thượng phẩm, tỷ lệ thành công chế tác Hộ Linh Phù của hắn rất thấp, nhưng hiện giờ hắn nhắm mắt cũng có thể rõ ràng phác họa ra linh văn Hộ Linh Phù trong đầu.
Bốn canh giờ trôi qua.
Bút vẽ ra linh văn cuối cùng.
Nhìn linh quang lóe ra lại nhanh chóng ẩn giấu của tấm phù chú, trên mặt Thẩm Bình lộ ra ý cười.
Cũng may có Mộc đạo hữu tương trợ, nếu không trong lòng lo lắng, Hộ Linh Phù này sẽ không dễ dàng như vậy.
Nghỉ ngơi một lát rồi lấy lại tinh thần, hắn lấy ra một viên Hồi Linh Đan bắt đầu khôi phục linh lực, tĩnh toạ một hồi, tiếp đó lại lấy Uẩn Thần Đan bỏ vào trong miệng.
Bình thường ở phòng ốc tiểu viện, hắn cũng không dám xa xỉ dùng đan dược như vậy nhanh chóng khôi phục, dưỡng hai ba ngày là có thể lần nữa vùi đầu chế tác.
Căn phòng bên phải.
Âm thanh vang lên một lần nữa.