Thẩm Bình lại không cảm thấy đáng tiếc, ngược lại nhìn về phía Vu Yến, "Vu đạo hữu am hiểu đấu pháp, có định đi thử xem không?”
Vu Yến cười tủm tỉm nói, "Kinh nghiệm đấu pháp của ta còn khôn sánh bằng Thẩm đạo hữu.”
Nói xong, đôi mắt quyến rũ của nàng nổi lên một tia gợn sóng, đầu lưỡi nhẹ nhàng qquấn quanh khoé môi hồng nhuận, mang theo từng trận ngọt ngào.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày cứ đến giờ Mão, hai người đều trao đổi tâm đắc tu luyện.
Mặc dù không có tiến triển quá lớn, nhưng các loại kinh nghiệm kỳ lạ lại làm cho Vu Yến mở rộng tầm mắt, mỗi lần nàng trở về từ đầm lầy Vân Sơn, trong đôi mắt đều có một ngọn lửa đỏ rực đang thiêu đốt, phảng phất như hồ ly tám trăm năm chưa được ăn đùi gà.
Thẩm Bình nhìn long xà dưới mặt nước, đã nằm bẹp xuống, không cách nào xuất kích lần nữa, vì thế chỉ có thể đành nhận thua nói, "Bây giờ đã đến giờ thu binh, hôm nào đó chắc chắn phải lĩnh giáo thuật pháp thần thông của đạo hữu!”
Hắn vội vã đứng dậy.
Trong nháy mắt đã đứng ở bậc thang gỗ.
Vu Yến không ngừng bắn ra sóng mắt mị thái, truyền âm vào tai, "Thẩm đạo hữu đi nhanh như vậy làm cái gì, ta còn có bưởi ngọt ngào cần hái..."
Thẩm Bình làm như chưa nghe thấy mà trở lại lầu hai, thầm nghĩ Nộ Mị Hoả Thể này còn chưa khai phá đã lợi hại như thế, nếu như hoàn toàn thành thục, sợ rằng hút khô nam tử còn hơn cả đầu bài Thiên Âm các!”
Trở lại tĩnh thất.
Tập trung tinh thần, rất nhanh hắn đã iến vào trạng thái tu luyện.
Đầu giờ Thìn.
Nghe được tiếng gọi của Vương Vân, Thẩm Bình mở mắt ra, theo thói quen mở giao diện ảo.
Bây giờ mỗi ngày hắn đều kiểm tra hai lần, luôn theo dõi những thay đổi của giao diện ảo.
【Phù sư: cấp hai hạ phẩm (44.220/150.000)】
......
【Kim hệ linh căn: thượng phẩm (22.059/50.000)】
【Mộc hệ linh căn: thượng phẩm (21.951/50.000)】
Từ khi hảo cảm của Bạch Ngọc Dĩnh đạt tới trạng thái cực hạn, Kim Mộc song hệ linh căn tăng lên không ít, dựa theo tốc độ hiện tại, nhiều nhất hai năm rưỡi nữa là có thể lột xác đến cực phẩm.
Ngoại trừ những điểm này, điều khiến Thẩm Bình vui mừng nhất chính là, sau hứa hẹn ngày đó, Bạch Ngọc Dĩnh chủ động hơn rất nhiều, vốn không ít kỹ nghệ song tu hỗn hợp phức tạp trở nên lưu loát hơn.
Cuộc sống tu hành khô khan cũng trở nên thú vị.
Ra khỏi tĩnh thất, các món ăn trên bàn rất phong phú.
Cháo thịt gạo linh, rau quả linh trân, trà linh tửu, thịt nướng đặc biệt...
Phòng ăn.
Thẩm Bình không khỏi khen ngợi, "Trù nghệ của Vân Nhi càng ngày càng tinh xảo.”
Vương Vân ôn nhu nói, "Phu quân thích là được.”
Bạch Ngọc Dĩnh là một yêu tinh ham ăn, yêu nhất chính là thịt nướng, cánh môi nàng tràn đầy dầu mỡ, vừa ăn vừa nói, "Phu quân, buổi tối ta và Vân nhi tỷ tỷ muốn cho ngươi một bất ngờ nha.”
Thần sắc Thẩm Bình khẽ động, không hỏi bất ngờ gì, mà là cười nói, "Vi phu chờ.”
Cuộc sống nhàm chán lặp đi lặp lại đôi khi đòi hỏi một số bất ngờ.
Trong lòng hắn cũng có chút chờ mong.
Sau bữa ăn.
Vừa chuẩn bị đi chế phù, hắn liền nhận được tin tức của Tằng bà bà, "Thẩm Phù sư, kéo dài lâu như vậy, cũng xem như đến lúc rồi, ngươi nếu có thời gian thì đến Xuân Mãn Uyển một chuyến.”
......
Giờ Mùi.
Các tuyến đường chính bên ngoài phường rất náo nhiệt.
Từ khi tin tức Đan Hà tông khai sơn kiến tông truyền ra, không chỉ có Vân Sơn đầm lầy, mà ngay cả các phường thị cùng gia tộc tu chân ở Nguỵ quốc đều nghe gió chạy tới, dẫn đến gần đây số lượng tu sĩ phường thị tăng vọt, phần lớn đều muốn thử vận khí.
Một khi thành công, con đường tu hành sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Thẩm Bình đi vào Xuân Mãn Uyển, phát hiện phòng bên ngoài có rất nhiều tu sĩ đang chờ đợi, trong đó còn có mấy tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
Thấy vậy, ắn im lặng đứng ở một bên chờ đợi.
Tằng bà bà đưa một vị tu sĩ ra, nhìn thấy Thẩm Bình, nhiệt tình trên mặt càng tăng lên, nàng không để ý tới mấy vị Luyện Khí hậu kỳ kia mà trực tiếp nghênh đón, "Thẩm Phù sư, mời vào.”
Đi lên phòng tiếp khách ở lầu hai.
Ánh mắt Thẩm Bình nhanh chóng dừng trên người nữ tử mặc váy trắng, từ làn da của nàng cũng chỉ tầm hai mươi xuân xanh, giữa vành tai đeo một đôi bông tai bằng hạt châu nhỏ, mái tóc đen nhánh tuỳ tiện búi lên, khuôn mặt trắng nõn không chút phấn son.
Có lẽ bởi vì huyết mạch, nàng ngồi ở đó dù không nhúc nhích cũng lộ ra một cỗ mềm mại nhẹ nhàng như nước.
Tằng bà bà cười tiến lên, "Thanh nhi, còn không mau qua chào Thẩm Phù sư.”
Giọng điệu của nàng chút ra lệnh.
Nữ tử lúc này mới nâng con mắt lên, đứng dậy phóng khoáng dạ một cái, "Lạc Thanh gặp qua Thẩm tiền bối.”
Thẩm Bình mỉm cười nói, "Lạc đạo hữu hẳn đã biết ý đồ của ta, không biết có nguyện ý trở thành đạo lữ của tại hạ hay không?”
Lạc Thanh gập đầu, "Tiểu nữ nguyện ý.”