Tằng bà bà tươi cười càng tăng thêm, bà xua tay ý bảo Lạc Thanh đi vào phòng ngồi, sau đó rót cho Thẩm Bình một chén linh trà, "Thẩm Phù sư có hài lòng không?”
Thẩm Bình nhấp một ngụm, "Tằng đạo hữu, loại huyết mạch dị chủng này rất khó truyền thừa, chúng ta cũng coi như đã hợp tác qua hai lần, nên là giá gì, Tằng đạo hữu cứ nói thẳng đi.”
Tằng bà bà cười cười, giơ ra một bàn tay, "Năm tấm Hộ Linh Phù.”
Giá cả Hộ Linh Phù hiện tại của phường thị có đôi khi sẽ dao động, nhưng chỉnh thể có xu hướng ổn định, mặc dù năm tấm này đối với Thẩm Bình mà nói không tính là gì, nếu hắn tập trung chế phù mà nói hơn nửa tháng là có thể hoàn thành, nhưng hắn vẫn thấy khá đắt.
“Ba tấm!”
Hắn cố gắng trả giá.
Tằng bà bà lắc đầu, "Thẩm Phù sư, đây là huyết mạch dị chủng, Xuân Mãn Uyển chúng ta gánh vác nhân quả phiền toái sau lưng, hơn nữa lại tốn thời gian không ngại nguy hiểm hộ tống nàng đến đầm lầy Vân Sơn, vẻn vẹn chỉ có ba tấm, cuộc làm ăn này của ta sợ rằng sẽ lỗ chết.”
"Bốn tấm Hộ Linh Phù, cộng thêm một tấm Kim Quang Phù."
"Nếu Thẩm Phù sư không đồng ý, như vậy chỉ có thể tìm đường khác."
Thẩm Bình nhíu nhíu mày, nhớ tới thể chất đặc biệt của Vu Yến, hắn vẫn chậm rãi gật đầu.
Chẳng bao lâu.
Tằng bà bà nhiệt tình đưa Thẩm Bình cùng Lạc Thanh ra khỏi Xuân Mãn Uyển, "Thẩm Phù sư, sau này phải thường xuyên đến nha!”
Mặt Thẩm Bình không chút thay đổi.
Nhà ở Vân Hà ngõ chỉ có thể cho năm tu sĩ ở, nếu hắn muốn nạp thêm đạo lữ, phải đổi một chỗ khác.
Hai người đi bộ vào phường thị.
Lạc Thanh trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, "Thẩm tiền bối, nếu ta chết, có thể mang di thể của ta chôn ở Trạch Quốc hay không?”
Thẩm Bình ngẩn ra, nhìn sự kiên quyết trong đôi mắt Lạc Thanh, hắn thản nhiên nói, "Lạc đạo hữu có lẽ vẫn còn oán hận, ta có thể đáp ứng, nếu sau này có cơ hội đi Trạch Quốc, tất nhiên sẽ làm được, chẳng qua ta hy vọng tình huống như vậy, đây là lần duy nhất!”
Đôi mắt Lạc Thanh khôi phục một tia sắc thái, "Cám ơn Thẩm tiền bối.”
Trở lại tiểu viện ngõ Vân Hà.
Phùng Đan Sư đang tựa vào cửa sổ gỗ bên cạnh, từng trận mùi khét từ bên trong tràn ngập ra.
Nghe thấy động tĩnh, hắn nhìn về phía cửa tiểu viện, "Thẩm Phù sư hiếm khi ra ngoài nhỉ... Yo, đạo hữu đằng sau ngươi là ai?”
Thẩm Bình chắp tay cười nói, "Vị này là đạo lữ mới vào cửa.”
Nói xong hắn nghiêng người thấp giọng dặn dò một câu.
Lạc Thanh vội vàng cung kính hành lễ, "Lạc Thanh gặp qua Phùng tiền bối.”
Trong mắt Phùng Đan sư lộ ra tia hâm mộ, "Thẩm Phù sư thật đúng là hình mẫu của ta, đáng tiếc lão phu vẫn không thể nghĩ thoáng được, nếu có thể tiêu sái như Thẩm đạo hữu, có lẽ thời gian này sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Thẩm Bình lắc đầu, "Phùng đan sư theo đuổi đại đạo, mới là việc tu sĩ chúng ta nên làm, tại hạ ham muốn vui vẻ chốn nhân gian, sợ là khó có thể xây dựng cơ sở.”
Phùng Đan Sư cười cười, "Thẩm Phù sư khiêm tốn.”
Hai người lại nói chuyện đơn giản hai ba câu.
Thẩm Bình đi vào trong phòng.
"Vân nhi, Dĩnh nhi."
"Giới thiệu cho các nàng một vị đạo hữu mới."
Âm thanh vừa dứt, Vương Vân cùng Bạch Ngọc Dĩnh phân biệt từ phòng chế phù cùng tĩnh thất đi ra.
Đôi mắt các nàng rất nhanh đã đặt trên người Lạc Thanh mảnh khảnh.
"Nàng ấy tên là Lạc Thanh."
"Là đạo lữ mới của vi phu.”
Thẩm Bình tùy ý nói.
Vương Vân lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Chúc mừng phu quân.”
Bạch Ngọc Dĩnh xinh đẹp hắc hắc nói, "Phu quân, giường của chúng ta nên thay đổi rồi.”
Thẩm Bình khoát tay áo, "Trước không cần đổi, đêm nay Lạc đạo hữu ở trong tĩnh thất tu luyện, vi phu còn chờ ngạc nhiên của các nàng.”
Nói xong hắn trực tiếp đi về phía phòng chế phù.
Hai nàng sửng sốt một chút.
Các nàng nhìn Lạc Thanh một chút, thấy khuôn mặt nàng không thay đổi, trong mắt đều lộ ra một tia nghi hoặc.
Ở phương diện cá nước thân mật này, từ trước đến giờ phu quân đều rất hứng thú.
Bây giờ có đạo lữ mới vào cửa, hẳn phải rất gấp gáp chứ, sao lại lạnh nhạt như vậy.
......
Vào ban đêm.
Các tấm ván gỗ trong nhà đung đưa.
Hai cái yếm một hồng một tím bị vứt rải rác dưới sàn.
Một phấn một tím mẫu đơn cóc yếm tùy ý vứt bỏ.
Thê thiếp cắn môi mỏng, trong mắt tràn đầy vẻ mê ly.
Thẳng cho đến khi cơ thể bị dày vò đến tê dại, chấn động của ván gỗ mới từ từ dừng lại, chỉ có thể nghe được tiếng tí tách rất nhỏ rơi trên sàn nhà.
Bạch Ngọc Dĩnh yếu ớt nói, "Phu quân hôm nay thật sự lợi hại, thiếp thân cứ ngỡ mình thấy được thần tiên, chỉ tiếc không có phúc duyên, rất nhanh đã ngã xuống.”
Thê tử Vương Vân không hé răng, thở hổn hển không ngừng.
Thẩm Bình vui sướng nở nụ cười, "Vân nhi, Dĩnh nhi, vi phu cho rằng các nàng vẫn không đồng ý, không ngờ ngạc nhiên này đến nhanh như vậy.”