Ở bên nhau nhiều năm, đến hôm nay hắn xem như hoàn toàn có được thê thiếp.
Không còn khoảng cách nào giữa hai người.
Bạch Ngọc Dĩnh hừ một tiếng, "Phu quân, ngày mai thiếp thân không thể ngồi xếp bằng tu luyện, ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào cả.”
Tâm tình Thẩm Bình không tệ, vội vàng an ủi nói, "Là vì phu không tốt, các nàng nghỉ ngơi trước, nể tình bất ngờ này, vi phu sẽ không giày vò nữa đâu.”
Bạch Ngọc Dĩnh lại ôm cánh tay Thẩm Bình, khóe mắt mang theo một tia xuân ý, cười trộm nói, "Phu quân là không được sao?”
Bốp!
Sóng gợn không ngừng.
Thẩm Bình nghiêm túc nói, "Vi phu là sợ ngày mai các nàng không thể nấu cơm được.”
Trong khi nói chuyện, hắn mở giao diện ảo ra.
Nhìn thấy biến hóa của khung ảo, trong mắt không khỏi lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Như vậy cũng có thể tăng lên?
Chờ đã...
Hắn chú ý tới mức độ hảo cảm của thê tử Vương Vân cũng có thay đổi.
【 Thê tử ngươi tình sâu nghĩa nặng, thể xác và tinh thần hợp nhất, độ hảo cảm hiện tại: 100+100】
Toàn bộ khung ảo màu bạc thâm thuý dần dần lộ ra một tia kim quang, chỉ là một tia kim quang này như có như không.
Thấy điều này, ánh mắt Thẩm Bình phức tạp, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
"Vân nhi."
"Vừa rồi vi phu chỉ vì ham vui vẻ, không bận tâm đến thân thể Vân nhi..."
Vương Vân nâng đôi mắt lên, trong thanh âm nhu hoà mang theo vui sướng, "Phu quân, thiếp thân cũng rất thích.”
Bạch Ngọc Dĩnh túm lấy cánh tay lắc qua lắc alij, "Phu quân.”
Chẳng bao lâu, ván gỗ lại lắc lư một lần nữa.
......
Sáng hôm sau.
Cửa sổ trời bị cuốn vào từng cơn gió lạnh.
Thẩm Bình đi vào tĩnh thất.
Lạc Thanh ngồi không nhúc nhích.
"Lạc đạo hữu."
“Nếu ngươi không bằng lòng, ta có thể đưa ngươi về Trạch Quốc.”
Nghe vậy, đôi mắt đang nhắm của Lạc Thanh khẽ rung động, sau đó mở ra lắc đầu, "Thẩm tiền bối có ý tốt, Thanh nhi xin nhận, nếu đã trở thành đạo lữ của Thẩm tiền bối, thiếp thân sẽ tận tâm hầu hạ, điểm này Thẩm tiền bối cứ yên tâm.”
Thẩm Bình không nói thêm gì nữa.
Hắn nhìn ra Lạc Thanh trước mắt này có rất nhiều vướng bận, thậm chí đã sinh ra ý tự tử, chẳng qua là vì lý do nào đó mà không thể nào giảit thoát được.
Tu sĩ tầng dưới cùng vốn rất tàn khốc.
Chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhà tan cửa nát, thê ly tử tán chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Đối với điểm này, đáy lòng hắn không dám sinh ra một tia đồng tình.
Dù sao ở trong Vân Sơn phường này, ngay cả an toàn của mình hắn cũng không thể hoàn toàn cam đoan, vậy lấy cái gì mà đi đồng tình với người khác.
Gần trưa, Vu Yến trở về.
Thẩm Bình cảm thấy ngoài ý muốn, bình thường Vu Yến cứ cách hai ba ngày mới trở về từ đầm lầy Vân Sơn, lần này vẻn vẹn chỉ qua một ngày.
Chú ý tới sắc mặt Vu Yến có chút trầm trọng, hắn không khỏi hỏi, "Xảy ra chuyện gì?”
"Tông môn Ma đạo của Việt quốc đến.”
“Là La Sát Ma Cốc!”
“Sư phụ ta chính là chết trong tay ma tu La Sát Ma Cốc!”
Thanh âm Vu Yến ngược lại rất bình tĩnh.
Nhưng Thẩm Bình vẫn nhận thấy thân thể nàng đang run rẩy.
"Hợp Hoan Tông tuy là tông môn Ma đạo có tiếng ở Tấn quốc, nhưng bọn họ làm việc luôn có ngụy trang, có đôi khi sẽ cố kỵ một chút, nhưng thủ đoạn làm việc của La Sát Ma cốc Việt quốc này cực kỳ âm ngoan độc ác, căn bản không sợ ai, đúng nghĩa với hai từ tên điên."
Nói đến vế sau, Vu Yến gần như nghiến răng để nói.
Thẩm Bình cầm lấy cổ tay Vu Yến, "Kim Dương Tông xưa nay chán ghét Ma đạo Việt quốc, năm trước không ít lần truy nã ma tu chạy trốn vào lãnh thổ Ngụy quốc, lần này làm sao có thể thả bọn họ vào?”
Hắn nói ra nghi ngờ của mình.
Vu Yến tỉnh táo, mày tú nhíu lại, "Bọn họ lấy lý do đến xem Lễ Đan Hà Tông mà tới, nhưng mặc kệ là cái gì, về sau phường thị sẽ rung chuyển lần nữa, La Sát Ma Cốc một khi tiến vào sẽ không dễ dàng rời đi.”
Thẩm Bình gật đầu, chỉ là vẫn nghi hoặc khó hiểu, "Vu đạo hữu, ta thấy dạo gần đây hình như có gì đó là lạ, nhiều tông môn như vậy tràn vào Ngụy quốc, hơn nữa đều đi tới Vân Sơn phường, muốn nói chỉ là vì viện trợ Kim Dương tông chủ, thuận tiện đạt được quyền khai thác Viêm Dương Kim, sợ rằng không đơn giản như vậy!”
Vu Yến ngẩn ra, lập tức nghiêm túc nói, "Quả thật rất kỳ lạ... Chỉ tiếc thực lực của chúng ta thấp kém, căn bản không thể nào phát hiện.”
“Phu quân, thời gian tiếp theo nhất định phải cực kỳ cẩn thận!”
Đây là lần đầu tiên nàng gọi Thẩm Bình là phu quân.
Không đợi Thẩm Bình mở miệng.
Vu Yến đã đến gần ôm chặt, ghé tai nói, "Ta muốn, bây giờ, lập tức!”
Thẩm Bình ngây ngẩn cả người, nhìn thẳng vào Vu Yến.
Nhìn thấy thấy sâu trong đáy mắt lộ ra tia bất an, hắn mới hiểu ra, nhưng hắn không nói hai lời ôm Vu Yến sải bước tiến vào phòng chính.