"Vừa chải đầu vừa cười, hệt như trúng tà."
"Nhưng chuyện này còn chưa tính là gì." Sắc mặt vị trung niên kia càng thêm khó coi: "Có một buổi tối, ta buồn tiểu mà tỉnh lại, đưa tay sang bên cạnh thấy trống không, vội vàng nhỏm dậy đi ra ngoài tìm. Ngài đoán thử xem ta đã nhìn thấy gì? Là nàng đang mặc đồ hoa đứng ở cửa, mái tóc ướt sũng, trên cổ đều là mồ hôi. Ta lấy hết can đảm đi tới vỗ nàng một cái, nàng nhìn thấy là ta, lại hét ầm lên, tiếng hét chói tai giống như gặp quỷ."
"Nàng nói nàng cũng không biết vì sao mình lại thức dậy, một chút ấn tượng cũng không có."
"Hơn nữa, từ ngày đó trở đi, tinh thần của ta đều không ổn, không cần biết là nghỉ ngơi sớm bao nhiêu, cũng sẽ ngủ một giấc đến tận hừng đông. Đây nhất định là tà ma bám vào thân của nàng, đang hút dương khí của ta, Thẩm đại nhân! Bà nhà ta đã nấu thuốc cho ta, nhưng vô dụng, càng uống càng thêm buồn ngủ."
Nghe vị trung niên kia miêu tả sinh động như thật, vẻ mặt Thẩm Nghi dần dần trở nên cổ quái.
"Hơn nữa nàng cũng không sinh hoạt phu thê cùng ta nữa, cả ngày chỉ biết cười ngốc nghếch, càng nhìn càng dọa người."
"Điều kinh khủng nhất là hôm qua ta làm ăn không tốt, đành thu dọn quầy hàng về nhà sớm hơn bình thường, vừa đến nhà lại nghe thấy nàng đang gào hét muốn xé cổ họng ở trong phòng, cứ liên tục nói cái gì mà tha cho ta đi... Ngài từng nghe thấy tiếng kêu lúc giết heo chưa, chính là âm thanh như vậy đó..."
Mắt thấy vị trung niên này còn định ngẫu hứng tới mô phỏng một đoạn âm thanh giết heo, Thẩm Nghi khẽ nhíu mày, lườm huynh đệ Ngưu gia một cái, rồi bất đắc dĩ nói: "Hôm nay hai người trực đêm, hãy đến thay hắn xử lý tà ma này đi."
"Ty chức lĩnh mệnh."
Huynh đệ Ngưu gia có chút đồng tình nhìn vị trung niên kia một cái, sau đó dẫn ông ấy ra ngoài. Thẩm Nghi lại dựa vào ghế mây, nhẹ nhàng day day khoảng giữa hai đầu lông mày (mi tâm).
Xem ra muốn nhặt chút thọ nguyên rơi vãi ở trong thành cũng không dễ dàng như vậy.
Vốn dĩ lúc trước, mỗi khi đám yêu vật bước vào Bách Vân huyện này, bọn chúng đều sẽ đi cùng với tiền thân, nhưng bây giờ sau khi hắn chém đám cẩu yêu kia rồi, tin tức này tất sẽ truyền ra trong đám yêu ma, còn muốn câu thêm con cá nào đó sẽ trở nên khó khăn hơn rồi.
Đúng lúc này, một bóng người vội vàng xông vào. Trần Tể thở không ra hơi, vội vàng đứng lại, vẻ mặt cực kỳ nặng nề, dù đã cố ý đè thấp thanh âm, vẫn khó nén được cảm giác chấn động trong lòng.
"Thẩm đại nhân, Lưu Kỳ chết rồi."
Nghe vậy, Thẩm Nghi lập tức ngước mắt nhìn lên. Nếu hắn nhớ không lầm, hình như đối phương đã từng nhắc đến cái tên này một lần rồi.
Khai Bi Thủ Lưu Kỳ, chính là vị cung phụng được Lâm gia mời từ Thanh châu tới, cũng chính là Lâm gia của cô nàng Lâm Bạch Vi kia.
Cái tên này vừa bật ra, huynh đệ Ngưu gia mới bước đến cửa phòng, cả người trực tiếp ngưng lại. Ngay sau đó, hai người cúi đầu, coi như mắt điếc tai ngơ, lại tiếp tục dẫn theo vị trung niên nhỏ gầy vừa nãy nhanh chóng rời khỏi sân.
Lưu Kỳ là nhân vật bậc nào, đám sai dịch bọn họ đã sớm được nghe thấy. Người này từ Thanh châu đến đây, vốn là một vị võ sư giang hồ có sư thừa, trong số những cao thủ được Lâm gia tiêu tốn rất nhiều ngân lượng mời tới trấn trạch, đối phương cũng là một trong vài vị có tiếng tăm lớn nhất.
Một đôi thiết chưởng có thể toái kim liệt thạch, không khó hơn cắt đậu hũ bao nhiêu. Nghe đồn đã có rất nhiều yêu ma chết dưới đôi tay này, không được năm mươi thì cũng phải ba mươi.
"Chúng ta có cần đi xem không?" Trần Tể quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của hai huynh đệ Ngưu gia, trong lòng cũng không cảm thấy hai người này nhát gan, ngược lại còn có thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
Bách Vân huyện này cũng không phải thành lớn gì, thậm chí nó còn nhỏ đến mức ngay cả một môn phái hợp tiêu chuẩn cũng không có, bởi vậy ở trong mắt người địa phương, Lưu Kỳ kia tuyệt đối là một con rồng qua sông.
Nói đâu xa, ngay cả đám sai dịch như bọn họ cũng trông cậy vào thanh danh của đối phương để chấn nhiếp yêu ma.
Một người như thế còn chết, thì kẻ ra tay kia tới 99% phải là Đại Yêu.
Dựa theo ý của Lưu điển lại, mỗi khi yêu ma xuất hiện, việc này sẽ nằm dưới quyền quản lý của Thẩm Nghi.
Quan tâm hay mặc kệ, đó là một vấn đề.
Theo lý mà nói, hiện giờ không có người báo án, bọn họ hoàn toàn có thể giả vờ như không biết để lừa gạt cho qua cũng không thành vấn đề, nhưng ngay cả một người bán hàng rong bên đường cũng có thể đoán được sự thật, thì hành động bịt tai trộm chuông này sẽ chỉ làm Thẩm Nghi mất hết mặt mũi vào ngay ngày đầu tiên được bổ nhiệm công tác mới, thậm chí hắn còn có thể bị gán cho tội danh trị yêu bất lực.
"Chết thật trùng hợp." Trần Tể có chút đau đầu, lập tức thu hồi ánh mắt.
Trong lòng cũng không hiểu vì sao mình lại giống một ngôi sao chổi đến thế, mỗi lần mang tin tức tới đều là phiền phức.
"Đi thôi, chúng ta đi xem một chút." Thẩm Nghi khẽ xoa mi tâm, nhằm che giấu một tia nôn nóng vừa xẹt qua ánh mắt, rồi lập tức đứng dậy cầm bội đao đi ra ngoài.
Hắn hành động như vậy vốn không phải là sợ mất mặt như những gì người khác đang nghĩ. Bởi vì so với những người khác, hắn biết rõ trong Lâm phủ bên kia đang ẩn giấu thứ gì.
Con hồ ly kia chính là kẻ được tiền thân của hắn tự tay đưa vào.
Có thể nói, mỗi lần nó phạm phải một vụ huyết án nào đó, thì trên người Thẩm Nghi sẽ bị ghi thêm một tội danh, nếu nó vô ý bị người ta bắt được, chỉ sợ hắn cũng phải đi theo nó đến nhà tù của Trấn Ma Ti một chuyến thôi.
-apptruyen-