"..." Thẩm Nghi dẫn theo Trần Tể đi lên đường cái.
Bên đường vẫn là những ánh mắt khác thường nhìn tới hệt như buổi sáng.
Hai người cất bước đi qua, dãy kiến trúc bên đường cũng từ từ thay đổi, từ những vách tường bằng cỏ tranh xếp sát vào nhau, dần dần biến thành tường gạch xanh ngói xanh, đến đây, những ánh mắt nhìn chăm chú lúc trước mới chậm rãi biến mất không còn trông thấy nữa.
Phía Đông thành tương đối giàu có, bởi vậy lực chấn nhiếp của bộ trang phục sai dịch trên người bọn họ cũng đang nhanh chóng hạ xuống. Mãi cho đến khi một tòa phủ đệ hoành tráng xa hoa, với cánh cửa lớn bằng đồng màu đỏ chói, cùng với hai con sư tử đá còn cao hơn hai con đứng ngoài cửa nha môn tới nửa cái đầu, đập vào mi mắt.
Lúc này, cánh cửa lớn kia chỉ mở ra một khe hở vừa đủ để một người đi lọt, vị quản sự mập mạp của Lâm gia, mặc áo khoác lụa, đội cái mũ quả dưa, khuôn mặt u sầu đang đứng trước cửa, hối hả phẩy tay xua đám người hiếu kỳ bên ngoài: "Đi đi, đây là chỗ để các ngươi tới xem náo nhiệt sao?"
"Còn nói cái gì mà xem náo nhiệt chứ? Chúng ta đến đây để giúp đỡ đó! Nếu có yêu, ngài chỉ cần thông báo một tiếng, chúng ta lập tức đến nha môn cầu cứu."
Một đám người rảnh rỗi thấy đối phương xua đuổi, chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại.
"Lấy đâu ra yêu? Không có yêu!" Quản sự Lâm gia nhăn mặt, ủ rũ nói: "Ta đã nói tới tám trăm lần rồi, không có thứ đồ chơi kia ở trong này."
"Ngươi… cái tên nhát gan này, ngươi sợ cái gì! Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy tờ bố cáo trên đường? Thẩm đại nhân có thể chém cẩu yêu ở ngoại ô phía Tây thành, chẳng lẽ ngài không chém được tà ma trong nhà ngươi?"
Trong đám người bên ngoài cũng xuất hiện mấy người có thân phận, bọn họ chẳng thèm nể mặt vị quản gia kia, trực tiếp la lớn lên.
"Còn kêu Thẩm đại nhân... bọn ngươi thì biết cái gì?" Quản sự của Lâm gia khinh bỉ liếc mắt nhìn bọn họ, nhưng trong lòng tâm tư nặng nề, cũng lười phản ứng đối phương.
Nếu nói đến Thẩm Nghi kia thì vị quản sự này hiểu rõ hơn đám người trước mặt nhiều. Lúc trước, đối phương cứu tiểu thư từ ngoài thành trở về, trong lòng lão gia còn có chút cảm kích, luôn đối xử tử tế, tiếp đãi long trọng.
Không ngờ họ Thẩm này lại là dân cờ bạc, ba ngày thì hai lần tìm tới tận cửa mượn bạc, bạc mượn được lập tức một đi không trở lại như dùng bánh bao thịt ném chó, một kẻ như vậy, thì giống người tốt ở điểm gì nào?
Chỉ khoảng thời gian gần đây, hắn mới yên tĩnh hơn đôi chút mà thôi. Làm sao lão gia có thể tin được loại người này?
Phải biết rằng sau khi phát hiện Lưu Kỳ xảy ra chuyện, ngay đêm hôm ấy, lão gia đã đến phủ đệ của Tri huyện, mời vị đầu đà gầy kia tới đây rồi.
(Đầu đà hay dhūta, dhūta-guna, chỉ một nhóm nhà sư khổ hạnh.)
Đừng nhìn vị kia dáng người gầy gò, tưởng như một cơn gió ngang qua cũng có thể thổi ngã, nhưng khi ở Thanh châu, đối phương lại có thể bầu bạn bên cạnh vị ân sư của Tri huyện, rất được tín nhiệm.
Khi Lưu Kỳ còn sống, gặp đối phương cũng luôn miệng gọi là tiền bối, không dám thờ ơ chút nào.
Nhân vật như vậy, đã đến Lâm gia điều tra một vòng, tới cuối cùng mới kết luận rằng... Không có yêu ma quấy phá, bảo Lâm lão gia cứ yên tâm, không cần phải lo lắng.
Về phần cái chết của Lưu Kỳ, đối phương lại ngậm miệng không nói.
Chỉ tóm gọn một câu “Không có yêu ma” thôi.
Lấy địa vị của đầu đà gầy ấy, đối phương đã mở kim khẩu rồi, coi như chuyện này đã được định, đừng nói họ Thẩm kia vốn chẳng có bản lĩnh chân chính gì, dù chuyện chém yêu vừa rồi là thật, thì hắn đến đây có thể làm được tích sự gì?
Quản sự Lâm gia thu hồi suy nghĩ, chợt phát hiện đám người ồn ào trước cửa đang dần dần lui bước, nhường ra một con đường: "Tới rồi, tới thật rồi! Cáo thị là sự thật!"
Chỉ thấy một thanh niên đeo đao đang chậm rãi đến gần, phía sau lưng hắn còn có một sai dịch đi theo.
"Nha, Thẩm bộ đầu... tiểu thư nhà ta không ở trong phủ." Lâm quản sự cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng. Nói thật, ngay khi nhìn thấy người này xuất hiện, đáy lòng ông ta cũng có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ đối phương chưa từng nghe qua thanh danh của Lưu Kỳ? Loại chuyện này hắn cũng dám xen vào?
Nghe lời ấy, Thẩm Nghi có chút nhíu mày.
Không có trong phủ sao?
"Tiểu thư ra khỏi thành đạp thanh rồi, mấy ngày nữa mới trở về." Lâm quản sự lắc đầu, nói tiếp: "Nếu ngài tới tìm Bạch Vi tiểu thư, thì mời trở về đi."
"Ta không tìm nàng, làm phiền ngươi hãy dẫn ta đi xem thi thể." Thẩm Nghi vừa nói vừa cất bước lên thềm đá.
Hồ yêu không có ở đây, nhưng một vị cao thủ võ đạo lại chết trong nhà bọn họ, chuyện này thật kỳ quái.
Nghe vậy, quản sự Lâm gia lộ vẻ do dự không yên, nếu đối phương tới tống tiền, nghe thấy tiểu thư không có ở nhà, cũng nên xoay người rời đi chứ?
Nếu đối phương thật sự tới điều tra yêu ma... thì vị đầu đà gầy kia vẫn còn ở trong phủ. Nghĩ đến đây, ông ta lập tức mở miệng nói, còn cố ý tăng lớn âm lượng lên: "Thẩm bộ đầu, vị ở trong phủ tri huyện kia đã đến nơi này xem qua rồi."
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Trần Tể là kinh hãi, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đã có cao thủ xuất mã, đương nhiên chuyện này cũng được giải quyết dễ dàng rồi, không cần đám sai dịch như gã tới quan tâm.
Đám người không phận sự đang vây quanh ở phía xa cũng giật mình tỉnh ngộ, chẳng trách Lâm gia kia trấn định như vậy.
Ây cha, đáng tiếc thật, hôm nay lại không được nhìn thấy Thẩm bộ đầu xuất thủ rồi.
Vừa dứt lời, Lâm quản sự lại một lần nữa nhìn về phía thanh niên kia, ý tứ trên mặt đã rất rõ ràng.
Bậc thang hạ xuống rồi, có nói thế nào chăng nữa, loại trách nhiệm này cũng không rơi xuống trên người ngươi đâu, cứ trực tiếp xoay người rời đi là được, thanh danh của ngươi cũng không bị ảnh hưởng gì mà?