"..." Thẩm Nghi rũ mắt nhìn lại, trực tiếp thu vẻ lo lắng và luống cuống mà vị quản sự kia vẫn cực lực che giấu vào đáy mắt. Hắn thản nhiên nói: "Chỉ liếc mắt nhìn một chút cũng không sao."
Nghe xong lời này, rốt cuộc quản sự của Lâm gia cũng có chút kinh ngạc.
Khỏi phải nói, bởi vì cách hành xử của đối phương tuyệt đối khác lạ, hệt như đã đổi thành một người khác rồi. Nếu là trước kia, đối phương chỉ hận không thể vứt sạch mọi phiền toái ra khỏi người, để mình toàn tâm toàn ý ôm bạc rời đi, nhưng hôm nay… là làm sao vậy?
Tâm tư rối rắm một hồi, cuối cùng ông ta cũng phải nhăn nhó gượng cười, di chuyển thân thể qua một bên, nói: "Nếu ngài thật sự muốn xem, vậy mời đi theo ta."
Vị quản sự kia xoay người đẩy cửa, đang muốn cất bước, biểu cảm trên mặt lại trở nên cứng đờ hơn trước. Chỉ thấy lão gia của ông ấy đang dẫn đường, còn hai vị kỳ nhân khác lại một trước một sau bước ra.
Người trước cao gầy, nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, lông mày như râu rồng rũ xuống, trên người mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, thân hình gầy gò như cây gậy trúc.
Người sau là một vị trung niên cường tráng như ngọn núi nhỏ, trên gương mặt thô ráp của ông ta có một bộ râu xồm, vẻ mặt nặng nề, khoác trên người một chiếc áo ngắn màu trắng đục, làn da ngăm đen, cái bụng phình lên trông kinh khủng như mang thai mười tháng.
Đầu đà gầy cười nhạt, đang muốn mở miệng tạm biệt Lâm lão gia, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy mấy người ở cửa.
Trong nháy mắt, quản sự bên ngoài lập tức hãi hùng khiếp vía, đang muốn mở miệng giải thích, lại thấy vị đầu đà kia thoáng thu lại ý cười, chắp tay nói: "Vị này là Thẩm tiểu hữu sao? Nghe đại danh đã lâu, may mà gặp được."
Nghe vậy, tên đại hán ngăm đen vốn đang buồn bực uất ức cúi đầu bước đi, cũng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thoáng qua bên này.
Bị ánh mắt của vị đầu đà gầy nọ bao phủ, trong lúc nhất thời, Trần Tể chợt có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Dù sao gã cũng là người trẻ tuổi chưa mất đi nhiệt huyết, dấn thân vào nha môn chỉ vì kiếm miếng cơm ăn, tâm tư vẫn một mực hướng tới giang hồ, bây giờ lại được tận mắt trông thấy vị tiền bối tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, đương nhiên trong lòng sẽ cực kỳ kích động, ngay cả bàn tay cầm chuôi đao cũng phát run lên.
Ngoài kích động ra, gã cũng không khỏi có chút cảm khái, đôi bên cùng là nha dịch chen thân vào nha môn, nhưng ngay cả vị tiền bối kia cũng phải xưng hô khách khí, gọi Thẩm Nghi một tiếng tiểu hữu…
Thật hiển nhiên, cái gọi là danh khí giang hồ kia vẫn phải dựa vào nắm đấm đánh ra.
Trần Tể lắc đầu, gã chợt nhớ tới hình ảnh cả người Thẩm Nghi nhuốm máu, lười biếng ngồi ngoài đồng, thi cốt trước người hãy còn ấm nóng, trong lòng lại cảm thấy hết thảy mọi chuyện đang phát sinh trước mắt đều là lẽ hiển nhiên.
"Tiền bối quá khen." Thẩm Nghi chắp tay đáp lại, rồi tiếp tục đi về phía trước, không có tâm tư muốn tiếp tục tâng bốc lẫn nhau cùng đối phương.
Nhưng vị đầu đà gầy kia lại dẫn theo người, tiến lên ngăn cản hắn: "Vị này chính là sư đệ trong Kim Cương môn của ta, được người đời tặng cho biệt hiệu là Trương đồ tể, từ Thanh châu tới tìm, cũng chuẩn bị tìm công việc dưới trướng Huyện thái gia."
Thẩm Nghi gật đầu chào hỏi, Trương đồ tể cũng gật đầu đáp lại.
"Ta còn có việc trong người, không quấy rầy hai vị thêm nữa." Khách sáo xong, Thẩm Nghi lại cất bước, lần này, rõ ràng vị đầu đà gầy nọ có dời bước chân đi, nhưng vẫn chắn trước người hắn.
"..." Thẩm Nghi bình tĩnh nhìn sang.
Cái gọi là người có chí riêng, hắn cũng không cho rằng vị đầu đà gầy này đi chấn trạch lấy tiền của người như vậy là không đúng, nếu không phải vừa xuyên qua nơi này, đã khoác bộ trang phục của sai dịch trên người, tương đương với trực tiếp đoạn tuyệt với con đường môn phái giang hồ rồi, hắn cũng muốn gia nhập môn phái giống như đối phương, học chút võ nghệ, sau đó dấn thân vào nhà một vị phú hộ thân hào nào đó, được người ta cung cấp nuôi dưỡng.
Nhưng nếu đối phương thu tiền, mà chuyện ông ta làm lại là chuyên môn kiếm thêm phiền toái cho hắn, thì đương nhiên cần phải thuyết phục để đối phương nghe theo ý của mình rồi.
"Ba người chúng ta đều là hạng người chìm đắm trong võ học, sao không tìm một chỗ để chè chén một phen?" Vị đầu đà gầy kia ha ha cười, trực tiếp đưa tay đặt lên vai Thẩm Nghi, nói tiếp: "Lão phu tuổi tác cao hơn ngươi rất nhiều, coi như mặt dày tự xưng một tiếng trưởng bối. Ngươi còn trẻ, khí thế quá thịnh, tâm sự với lão đầu tử như ta nhiều một chút, không có chỗ xấu đâu."
Đến đây, ngay cả Trần Tể đang đứng phía sau, cũng cảm thấy trong không khí có một chút vi diệu.
Lâm lão gia và vị quản sự kia chỉ trầm mặc không nói, đôi mắt đầy ảm đạm. Bọn họ đều không tin tưởng vào bản lĩnh của Thẩm Nghi. Nhưng so sánh với hắn, bọn họ càng không tin tưởng vào phán đoán của vị đầu đà gầy kia hơn, nhưng là người làm ăn, nào dám đưa ra nghi vấn ở trước mặt một cao thủ như vậy?
Nếu người của nha môn có thể quan tâm nhiều hơn một chút, đương nhiên đây là chuyện tốt, thật không ngờ, ngay cả chuyện này vị đầu đà kia cũng muốn đi ngăn cản, Thẩm Nghi chỉ là một tên sai dịch nho nhỏ, sao dám lỗ mãng trước mặt tâm phúc của Huyện thái gia?
Ở trước mắt bao người, Thẩm Nghi thoáng trầm mặc một lát, rồi chậm rãi gỡ bàn tay đối phương đang đặt ở trên vai mình ra, phủi phủi bả vai hai cái, mới lên tiếng nói: "Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng hôm nay ta có việc công trong người, xin thứ lỗi."
Động tác của hắn khiến bầu không khí vốn đã cực kỳ vi diệu lại trực tiếp đông lại trong nháy mắt.
Trong mắt vị đầu đà gầy kia lóe lên một tia xấu hổ, đồng thời trên gương mặt già nua của ông ta cũng dâng lên một chút phẫn nộ mơ hồ.
Trương đồ tể quay đầu lại, dưới chòm râu nồng đậm che lấp, khóe miệng vừa có thêm mấy phần giễu cợt.