Chỉ là... Tiến triển võ học của Thẩm đại nhân này quá nhanh rồi!
Đây là lần đầu tiên Trần Tể được tận mắt nhìn thấy đối phương chém giết Đại Yêu. Và ở trong tay Thẩm Nghi, từ đầu đến cuối, con hổ yêu nọ cũng chẳng có một chút tâm tư phản kháng nào.
Điều duy nhất có thể an ủi được gã đôi chút, chính là đối phương không dùng Phục Yêu Đao Pháp. Tình huống này đã nói rõ ràng rồi, hẳn là Thẩm đại nhân đã âm thầm tập võ từ rất lâu trước đó, xác suất lớn là đối phương có sư thừa khác.
"Được rồi, đưa thi thể yêu ma về nha môn." Thấy Trần Tể không muốn nói tỉ mỉ, Thẩm Nghi cũng không gặn hỏi thêm.
"Ty chức tuân mệnh." Trần Tể nhanh nhẹn bước chân đi.
Đúng vào lúc này, bên cạnh lại truyền đến tiếng nói âm trầm kia.
"Thẩm tiểu hữu, hắn không cần phải tiếp thêm can đảm nữa đâu, gan của hắn đã lớn đến mức suýt chút nữa thì cầm đao chém lão phu luôn rồi, còn hỏi lão phu là cái thá gì nữa chứ?" Vị đầu đà gầy kia cười lạnh đi tới.
Dám ba hoa khoác lác, làm bộ làm tịch ở trước mặt một vị võ sư giang hồ như ông ta, dù ngươi đang mặc quan phục của triều đình, ông ta không thể công khai làm gì được ngươi, nhưng chẳng cần phải chơi tiểu xảo gì, chỉ cần nói chuyện này với người lãnh đạo trực tiếp của ngươi, cũng có thể chèn ép khiến cho ngươi nói không nên lời rồi.
Nghe vậy, động tác của Trần Tể có chút chậm lại, trong lòng trào dâng hối hận. Vốn dĩ hiện tại, bọn họ đi trừ yêu hàng ngày cũng thấy cực kỳ phiền toái rồi, đâu cần vì chút phẫn nộ nhất thời mà rước lấy phiền toái còn lớn hơn?
Nghĩ đến đây, gã lập tức cúi đầu vuốt vuốt mặt, đang định mở miệng xin lỗi một câu, lại nghe Thẩm Nghi lạnh nhạt hỏi: "Ngươi nói như vậy thật hả?"
Nghe vậy, toàn thân Trần Tể lập tức trở nên cứng đờ, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy."
Nụ cười lạnh trên mặt vị đầu đà kia càng thêm âm trầm, ông ta đắc ý đứng khoanh tay tại chỗ, chờ xem kịch vui.
Thẩm Nghi gật gật đầu, sau đó quay người đi về phía ông ta.
"Đây vốn không phải chuyện gì to tát, lão phu cũng không phải một người không có khí độ, có điều… Thẩm bộ đầu à, ngươi cũng nên chú ý quản lý đám cấp dưới của mình..." Vị đầu đà này còn chưa nói hết lời đã thấy Thẩm Nghi đứng trước mặt mình, bàn tay đặt lên vỏ đao.
Hắn đưa ánh mắt bình tĩnh tới, bờ môi mỏng khẽ nhấc lên, trực tiếp cất giọng mang theo vài phần châm chọc: "Nhưng... Ngươi là cái thá gì?"
Thẩm Nghi hỏi xong, vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào đối phương. Trong lúc nhất thời, vị đầu đà kia thực sự không kịp phản ứng, thiếu chút nữa ông ta đã cho rằng đối phương thật sự muốn có được một cái "Đáp án".
Nhưng một lát sau, cơn giận trực tiếp trào dâng trong lòng. Ánh mắt của ông ta trở nên âm trầm, hô hấp chuyển thành dồn dập.
Phải biết rằng, từ ngày đầu tiên ông ta bước vào cái Bách Vân huyện này, còn chưa có một kẻ nào dám khiêu khích ông ta như vậy.
Năm ngón tay của vị đầu đà gầy kia trực tiếp siết chặt lại, như kim đâm vào lòng bàn tay, chỉ hận không thể dùng một chưởng toàn lực bổ cái đầu đáng ghét của đối phương ra.
Nhưng cũng chẳng biết vì sao, bị ánh mắt bình lặng như giếng cạn không có sóng của đối phương bao phủ, trong lòng ông ta lại xuất hiện một chút cảm giác bối rối, thậm chí bàn tay cũng trở nên chậm chạp không nâng lên nổi.
Chẳng lẽ ông ta ở trong phủ đệ an nhàn quá lâu mà mất đi tâm tư tranh đấu rồi?
Không, khẳng định là bản thân cảm thấy mình không cần phải đi so đo với một người chết như hắn, làm vậy là quá không sáng suốt.
Hừ, đã đắc tội với đám hồ yêu ở sườn núi phía Bắc, làm sao đối phương còn đường sống đây? Không cần ông ta phải tự mình ra tay.
Nghĩ đến đây, vị đầu đà gầy kia lại nặn ra một nụ cười lạnh, chỉ khác là hiện tại, trên gương mặt có bớt đi mấy phần tự tin: "Không hổ là người trong nha môn, Thẩm đại nhân còn uy phong hơn tri huyện một chút, là lão phu không biết điều rồi."
Nghe vậy, Thẩm Nghi khẽ gật gật đầu, đang lúc quay người muốn đi đột nhiên lại nhớ tới cái gì, hắn lập tức quay đầu lại mang theo một chút lo lắng, nói: "Đã lớn tuổi rồi, đừng có nhếch miệng cười như vậy, dễ bị trúng gió liệt mặt lắm."
"Ách..." Vị đầu đà gầy vô thức điều chỉnh lại khóe miệng, nhưng ngay sau đó, mí mắt lại giật lên đùng đùng.
Đưa mắt nhìn bóng lưng đang chậm rãi đi xa của đối phương, đột nhiên trong lồng ngực ông ta nghẹn lại, thậm chí trong miệng cũng có chút tanh ngọt. Trương đồ tể đến gần sư huynh, liếc mắt nhìn ông ta với vẻ thương hại, sau đó cũng cất bước rời khỏi Lâm gia.
"Trong nhà chúng ta lại cất giấu một con hổ yêu hung hãn như vậy?" Lâm lão gia khoan thai đến chậm, lập tức mở to hai mắt nhìn Trần Tể đặt thi thể to lớn của một con hổ lên xe đẩy tay, nhanh chóng buộc chặt lại.
Trong lòng chưa hết kinh ngạc, lão lại nhìn thấy vị đầu đà gầy kiêu ngạo kia đang đứng yên tại chỗ. Lâm lão gia ngoan ngoãn cười nịnh đối phương hai tiếng, rồi vội vàng nhấc bước đuổi theo Thẩm Nghi.
"Thẩm đại nhân, xin dừng bước!" Thân thể của Lâm lão gia vốn yếu nhược, lại thêm bộ y phục hoa lệ rườm rà trên người, làm sao chạy đi được, chỉ có thể liên tục kêu lên.
Thẩm Nghi nghi hoặc dừng bước.
"Ta muốn xin lỗi vì chuyện lúc trước." Lâm lão gia xấu hổ khom lưng chống tay vào đầu gối, lúng túng nói: "Ngươi đã cứu tiểu nữ, ta lại hoài nghi là ngươi cấu kết với yêu ma hãm hại tiểu nữ, làm nàng mất đi trí nhớ. Mà sở dĩ ngươi chịu trả nàng về trong nhà, cũng vì muốn lừa chút tiền đi sòng bạc mua vui..."
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Nghi có chút cứng đờ.
"Là ta làm kinh doanh nên mắt chó nhìn người thấp." Lâm lão gia hối hận không kịp chỉ biết thở ngắn than dài, nhưng lại không phát hiện ra Thẩm Nghi vừa lặng lẽ quay đầu nhìn về phía khác.
"Ngài là người tốt, Bạch Vi đã bị yêu ma che mắt, nếu hôm nay không có Thẩm đại nhân, e rằng Lâm gia ta sẽ bị con hổ yêu kia ăn sạch."
"..."
Lại nghe thấy cái tên này, Thẩm Nghi lập tức rơi vào trầm mặc.