Trong rất nhiều phiền toái do tiền thân lưu lại cho hắn, chỉ có điểm này là chết người nhất.
Và để giải quyết phiền toái này, hắn chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chém hồ yêu, giết nó diệt khẩu, hoặc là diệt trừ Lâm Bạch Vi chân chính, từ nay về sau, thông đồng làm bậy cùng đám hồ yêu ở sườn núi phía Bắc.
Gần như không có con đường thứ ba để đi.
Mà một đao quyết đoán lưu loát vừa rồi, chẳng những đã chém xuống thủ cấp của hổ yêu, đồng thời cũng thay hắn chặt đứt đường lui của chính mình.
Thẩm Nghi tự nhận bản thân chỉ là một người bình thường, cũng sẽ suy tính thiệt hơn, lo được lo mất, bởi vậy chi bằng cứ dứt khoát một phen, tùy tâm ý mà động, cần gì phải dây dưa lằng nhằng như một đứa nhỏ chưa dứt sữa, cái này luyến tiếc, cái kia không từ bỏ được?
"Không cần phải như thế đâu, ta ăn bổng lộc của triều đình thì làm việc theo chức trách, theo lý nên là như vậy." Thẩm Nghi thu lại tâm thần, đưa mắt nhìn Trần Tể đang kéo xe đẩy tay tới, khẽ gật đầu nói lời từ biệt với Lâm lão gia.
"Nên là như vậy..." Lâm lão gia cũng gật đầu phụ họa, nhưng khóe miệng lại lộ vẻ chua chát.
Hay cho một câu theo lý nên là như vậy, nếu thực tế đúng là như vậy, thì lão đã dâng biết bao nhiêu bạc trắng cho tri huyện, vì sao không thấy vị đầu đà gầy kia đi làm việc mà bản thân ông ta nên làm?
"Thẩm đại nhân, hay là chờ Bạch Vi trở về, ta lại mời ngài tới cửa uống chén trà? Nàng cũng từng bái sư học nghệ, có chút am hiểu về võ học, hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, chắc sẽ có rất nhiều chuyện để nói."
Nghe vậy, Trần Tể lại vô thức nhíu mày.
Trong Bách Vân huyện này, ai mà không biết nữ nhi của Lâm gia dung mạo như thiên tiên, không biết có bao nhiêu nam nhi thèm nàng đến nhỏ cả dãi.
So với nàng, muội muội nhà gã, tuy cũng là nữ nhi độc nhất trong nhà, nhưng luận về gia thế hay về kiến thức đều kém quá xa.
Chờ một chút... Sao gã phải so sánh muội muội nhà mình với tiểu thư của Lâm gia?
Trần Tể vỗ vỗ đầu. Huống chi với võ nghệ hiện giờ của Thẩm đại nhân, cũng chưa chắc đối phương đã để ý đến loại nữ tử từng qua lại với yêu ma như Lâm Bạch Vi nọ.
"Ngài xem thế nào?" Lâm lão gia lại cẩn thận từng li từng tí nhìn qua.
Thẩm Nghi rũ mắt nhìn thanh bội đao bên hông, chậm rãi nói: "Cũng được."
Nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương, Lâm lão gia lập tức mừng vui khôn xiết, tuy vẻ mặt của đối phương có chút kỳ quái, nhưng hai bên đều là người trẻ tuổi, tiếp xúc nhiều hơn, nói không chừng sẽ thành!
Trần Tể ném qua một cái nhìn đầy khinh thường.
Quả nhiên… dù những thứ khác đều thay đổi, nhưng trái tim hay xao động của Thẩm đại nhân vẫn sẽ không thay đổi.
Đúng lúc này, vị quản sự béo lúc trước đã thay y phục sạch sẽ, cố sức mang một cái túi lụa lớn theo, hự hự hai cái mới bỏ được nó lên xe đẩy tay.
Trần Tể chỉ cần nghe tiếng, cũng biết bên trong chứa thứ gì. Lại dựa vào biên độ lắc lư của chiếc xe, gã hoàn toàn có thể ước lượng được con số xấp xỉ. Ít nhất, trong cái túi này cũng có chừng 800 lượng, nếu đổi thành bổng lộc của sai dịch, 800 lượng tương đương với 30 năm.
"Ngài tuyệt đối đừng khước từ. Nếu ngài không thu, ta thật sự không thể yên lòng nổi. Lại nói, ngay cả triều đình cũng ngầm đồng ý với loại bạc trảm yêu này mà?" Lâm lão gia liên tục chắp tay thành khẩn.
"Biết ngài ham vui, tiền đồng không đủ thuận tiện, tiền giấy không đủ khí phái, cho nên ta đã chuẩn bị toàn hiện ngân [1]." Quản sự béo vui tươi hớn hở tranh công.
Thẩm Nghi đi đến phía trước xe đẩy tay, trực tiếp mở cái túi bằng vải lụa kia ra, nhìn những thỏi bạc sáng lấp lánh bên trong, trong đôi mắt bình tĩnh cũng xẹt qua một tia ghen ghét.
Cẩu nhà giàu! Đúng là nên đi tìm một cái đèn đường để treo những người này lên.
(Đây là một câu khẩu hiệu chính trị, nguyên văn tiếng Pháp là À la lanterne!)
Phải biết rằng, mua hai cái bánh rán có trứng mới hết mười văn tiền, mà số bạc này đủ để hắn mua cả một cái nhà đựng đầy bánh rán.
"Đúng là cái cách nói này." Trần Tể cũng thở dài lên tiếng.
Người ta tiện tay kiếm một khoản bạc, lại vượt xa món đồ cưới mà gã và em gái gom góp cả đời.
Thẩm Nghi tùy ý lục lọi một hồi trong túi bạc đó, trực tiếp lấy ra hai nén bạc nặng chừng mười lượng, ném một nén cho Trần Tể, nói: "Thế này là được rồi."
Hắn tuyệt đối không thể giúp Lâm gia nuôi khuê nữ không công được, tiền ăn vẫn phải do bọn họ tự mình chi ra.
Sau đó, Thẩm Nghi trực tiếp hất túi bạc còn lại rời khỏi xe đẩy tay, lại không cho người bên ngoài có cơ hội nhiều lời thêm nữa, hắn dứt khoát cất bước ra khỏi Lâm phủ, để lại Lâm lão gia với nét mặt ngạc nhiên vô cùng, đứng sững sờ tại chỗ.
Trần Tể cũng kinh ngạc cầm nén bạc trên tay, sau đó vội vã kéo xe đẩy tay đi theo.
"Thẩm đại nhân." Đi trên đường, rốt cuộc Trần Tể cũng mở miệng hỏi về chuyện vừa rồi. Bởi vì gã thật sự không ngờ đối phương lại dễ dàng trở mặt với vị đầu đà gầy kia như thế.
"Sau này, khi làm việc gì cũng phải động não trước, mạng của ngươi không phải là nhặt được đâu." Thẩm Nghi lười biếng vươn vai một cái, rồi đi về phía quán rượu bên đường, nhìn chằm chằm vào từng tấm cái bảng gỗ trên tường: "Mang cho ta một bình rượu hoa điêu [2], một cái chân vịt quay, muốn chân trái, lại hấp một con cá nữa..."
Trần Tể nhìn theo bóng lưng Thẩm Nghi đang gọi món, bàn tay không khỏi vươn lên vuốt vuốt cái bụng của mình.
----------------- apptruyen
[1] : chắc ai cũng nghe đến từ “hiện kim” rồi, “hiện ngân” cũng tương tự như vậy, nhưng nó chỉ đồng tiền bằng bạc, ngân lượng.
[2] : rượu hoa điêu được đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, là một loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.