Chân trời rực đỏ như bị lửa thiêu.
Thẩm Nghi gõ gõ cửa phòng hai cái, rồi lập tức đẩy ra.
Nữ nhân kia đang nằm trên mặt bàn, mái tóc xanh rủ xuống như thác nước, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, điềm tĩnh động lòng người, chỉ có đôi lông mày thanh tú khẽ cong, cùng với hàng mi rậm rạp đang run nhè nhẹ, thoáng lộ vẻ bất an.
Thẩm Nghi chậm rãi đến gần, nhìn xuống một xấp giấy vàng thật dày đang bị cánh tay đối phương đè lên, phần góc đã nhiễm một chút mực, còn thuận tiện dính một ít lên khóe môi đối phương.
Hắn có chút cạn lời, nhẹ nhàng cầm lấy bút lông, rút cán bút từ trong miệng Lâm Bạch Vi ra.
"Ta... Đừng cướp..." Hàm răng nàng cắn chặt cán bút, lầm bầm hai tiếng mới mở mắt ra: "Phi phi phi!" Rồi lại đau lòng nhìn về phía chồng giấy kia, vội vàng đưa tay sửa sang lại: "Đã sao chép được một nửa rồi..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Bạch Vi đã trông thấy mấy món đồ trên tay Thẩm Nghi, biểu cảm trên mặt lập tức chuyển thành rạng rỡ hơn không ít.
"Nơi này giao cho ngươi!" Nàng nhanh tay nhận lấy bọc thịt tươi, thoăn thoắt xoay người chui thẳng vào hậu viện.
"..." Thẩm Nghi nhìn những trang giấy rải rác trên bàn, chẳng biết nên nói gì, đành phải cẩn thận thu gọn chúng lại.
Xong xuôi việc trong phòng, hắn bước vào gian bếp phía sau, chỉ thấy Lâm Bạch Vi đã buộc tóc, đang thành thạo lấy nước rửa rau, chẳng buồn quay đầu lại chỉ thản nhiên vẫy vẫy tay với hắn: "Ra ngoài đi."
Cảm giác bản thân không chen tay vào được, Thẩm Nghi cũng dứt khoát không thèm chen tay vào nữa, hắn ngồi trong sân, nhặt rìu lên bắt đầu chẻ củi.
Đợi cho đến khi sắc trời dần dần ảm đạm, trên mặt đất đã chất đầy một đống củi khô kích cỡ đều đều, dài ngắn có trật tự.
Mùi cơm cùng với mùi thịt xen lẫn vào nhau, rồi đồng loạt xông thẳng vào xoang mũi.
Thẩm Nghi quay đầu lại, chỉ thấy nữ nhân kia đang đứng sau lưng mình, dùng cây đũa thật cẩn thận kẹp một miếng thịt hầm nửa nạc nửa mỡ, nhẹ nhàng thổi hơi nóng, trên gương mặt tinh xảo lóe lên vẻ tự tin nồng đậm: "Này, mau há miệng ra, nếm thử xem mặn hay nhạt nào."
Thân là một con sói cô độc cả hai kiếp, Thẩm Nghi lập tức theo bản năng ngửa người ra sau, vừa định nói gì đó, nữ nhân kia đã nhanh chóng nhét thẳng đôi đũa vào trong miệng hắn rồi: "..."
"Thế nào?" Lâm Bạch Vi lộ vẻ mặt chờ mong hỏi.
Không thể nói là mỹ vị, nhưng có chút ngoài ý muốn vì hương vị của miếng thịt cũng không tệ lắm, khá giống với món xào thập cẩm ở kiếp trước của hắn, sơ sài một chút, nhưng hương vị lại rất đưa cơm.
“Cũng tàm tạm [1]." Trầm Nghi nói xong, lập tức vứt bỏ chiếc rìu trong tay, đứng dậy chuẩn bị đi bưng canh thịt.
[1] : Nguyên văn 有点东西 – có thể hiểu là nhìn ngoài không được ổn lắm nhưng mùi vị khá ngon.
"Đương nhiên là vậy rồi." Lâm Bạch Vi hừ nhẹ một tiếng, lập tức đặt tay ra sau lưng như một vị đầu bếp thứ thiệt.
Đúng vào lúc này, tiếng đập cửa mãnh liệt lập tức vang lên.
Ầm ầm ầm!
"Họ Thẩm, mau cút ra đây cho ta!"
Bước chân Thẩm Nghi thoáng chậm lại, hắn nhíu mày, trực tiếp xoay người đi ra ngoài cửa.
Lâm Bạch Vi lộ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nàng nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Ngay sau đó, có năm - sáu tên sai dịch trực tiếp phá cửa xông vào. Hai bóng người một trước một sau cùng tiến đến cửa phòng.
Người trước là một lão nhân râu tóc bạc trắng, mặc áo xanh, mặt mũi u ám, chính là Lưu điển lại. Vị đầu đà gầy lúc trước chính là người phía sau, đang đứng khoanh tay, dùng dáng vẻ như người ngoài cuộc xem kịch vui nhìn thẳng vào hắn.
Mà ở ngoài cửa, bốn người Trần Tể đều bị sai dịch cầm đao đè lên vai, nếu giãy giụa sẽ bị đối phương ấn thẳng vào tường.
Trương đồ tể đang đứng bên đường, cách bọn họ một đoạn khác xa, sắc mặt âm trầm, nắm đấm to như cái bát tô, gắt gao nắm chặt lại.
"Nha môn tin ngươi, mới ủy thác trọng trách, để ngươi tới quản lý chuyện yêu ma." Lưu điển lại mang vẻ mặt tức giận đến ngón tay phát run, lập tức gầm lên: "Nhưng liên tiếp hai buổi tối, trong Bách Vân huyện ta, cộng thêm ba thôn sáu khu ngoại ô, đã có mười mấy đứa trẻ bị bắt đi, nhưng ngươi làm gì? Ngươi lại ung dung thoải mái nằm ở trong nhà? Cả phòng trực của các ngươi đều là lũ rắn chuột một ổ, biết rõ tình hình không báo... Dựa vào lão phu đối đãi với ngươi như tôn tử trong nhà để làm xằng làm vậy."
Lão nhân sôi nổi mở miệng, giọng nói bén nhọn: "Ngươi đáng chết!"
"Cửa phòng trực của chúng ta luôn mở rộng, nhưng không nhận được bất cứ tin tức gì!" Trần Tể thở hổn hển, lớn tiếng cãi lại.
Nhà ai mất người mà không nóng nảy?
Hơn nữa, ở thời điểm hiện giờ, thanh danh của Thẩm đại nhân đang thịnh, làm sao đối phương không đi tìm hắn, lại đi tìm Lưu điển lại kia?
Nhưng đáp lại lời nói của gã là một cái tát thanh thúy.
Lưu điển lại thu tay về, âm trầm nói: "Còn dám ngụy biện?"
Trong lúc nói chuyện, có hai mươi mấy người thanh niên trai tráng đã từ đầu đường đi tới, trong tay bọn họ cầm cung nỏ, y phục trên người hoàn toàn khác với sai dịch, đúng là quân đội thủ thành.
Lưu điển lại nghiêng người nhìn về phía Thẩm Nghi: "Hôm nay không trừ được yêu ma, lão phu liền lấy cái đầu của ngươi!"
"Đi!" Lưu điển lại vung tay lên, đám người đằng sau lập tức trùng trùng điệp điệp bước đi trên phố.
"Thẩm đại nhân, mời đi." Vị đầu đà cao gầy kia đang khoanh tay đứng một bên, lập tức cười tủm tỉm nhìn hắn.
Thẩm Nghi tiện tay đóng cửa lại, trong mắt xẹt qua một tia hàn ý.
Rõ ràng là đám người này có chuẩn bị mà đến, bọn họ không chỉ tìm được cái cớ, còn tính toán ra thực lực của hắn rồi.
Mười mấy sai dịch kia vừa đeo đao trên thắt lưng, vừa cầm trường mâu dài hơn trượng trong tay. Hai mươi mấy binh sĩ quân đội mới xuất hiện lại mang theo cường cung kình nỏ…
Đương nhiên, đối với yêu ma hoặc võ sư, những thứ này cũng không tính là gì, nhưng mấy chục người bọn họ, lại cộng thêm vị đầu đà gầy kia xông lên lược trận kiềm chế hắn thì sao...
Có cho hai con Hoàng Bì Tử xuất chiến cũng phải nằm dưới đất.