"Ta cũng muốn nhìn xem, các ngươi đang định làm cái gì." Trương đồ tể với sắc mặt đen sì đi tới, trực tiếp đứng sau lưng Thẩm Nghi.
Thấy vậy, sắc mặt của vị đầu đà gầy kia khẽ biến, nhưng ông ta cũng không có ngăn cản, chỉ nhíu mày cười nói: "Tùy ngươi, ta cũng chỉ phụng mệnh đi cùng mà thôi."
Đã không hợp ý thì nửa câu cũng nhiều.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ của người qua đường, ba người bọn họ trầm mặc cất bước, đi ra ngoài thành.
Ra khỏi Bách Vân huyện, đi thêm chừng ba mươi dặm nữa, chính là Thạch Lâm thôn.
Rõ ràng là Lưu điển lại bên kia đang sốt ruột lắm, chỉ thấy lão lòng nóng như lửa đốt, khuôn mặt âm trầm vội vàng cất bước, thi thoảng cũng quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Nghi, sát khí trong mắt càng thêm dày đặc.
"Đây rốt cuộc là trừ yêu hay là trừ chúng ta?" Ngay cả Trương Đại Hổ cũng phát hiện ra điều không đúng, gã lại ra sức vùng vẫy thêm hai cái. Nhưng ngay sau đó, hai thanh trường mâu đã chọc đến, đầu mâu sắc bén kề sát cổ gã, vạch ra hai vết máu dài.
"Không đúng, đây là đang muốn đi đâu vậy?" Huynh đệ Ngưu gia không giãy giụa, chỉ nhìn những người kia dẫn mình đi ngang qua Thạch Lâm thôn, lại làm như không biết bản thân đã đi qua nơi đó rồi, còn trực tiếp chui vào một con đường nhỏ: "Đi tiếp về phía trước sẽ là đất hoang đấy, các ngươi không sợ gặp phải yêu ma ư?"
Nghe vậy, vị đầu đà gầy kia chợt bật cười đầy châm biếm, ông ta chậm rãi dừng bước.
Gần như cùng lúc đó, tất cả mọi người đều ngừng lại, nhóm sai dịch và binh lính ngoan ngoãn nhường ra một con đường, còn lập tức đá một cước vào bắp chân mấy người đám Trần Tể, khiến cho bọn họ lảo đảo quỳ xuống, trực tiếp bị lưỡi đao lạnh buốt đè lên cổ.
Có vị đồng nghiệp thở dài, không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, phải vội vàng dời ánh mắt đi.
Chỉ thấy ở phía cuối tầm mắt, dưới ánh trăng mờ tối, một túp lều nhỏ làm bằng cỏ tranh xuất hiện ngay vệ đường.
Có bóng người cao lớn đang đứng bên cạnh bàn, mặc áo vải, trên ống tay áo phủ đầy lông đen, đang chăm chú rót rượu vào chén. Trong khi người đang ngồi trên ghế lại có thân hình nhỏ gầy, khoác một chiếc áo tơi, đầu đội đấu lạp, đưa lưng về phía mọi người, giống như đang thưởng thức bữa khuya.
"Hỏng rồi, khó chơi đây." Trương đồ tể có chút nặng nề nhìn qua.
Rốt cuộc ông ấy cũng biết vì sao sư huynh không ngại để mình đi theo rồi, bởi vì trước mắt có tới hai con yêu vật sơ cảnh. Thậm chí khí tức trên người con đang ngồi kia còn khá cuồng bạo, rõ ràng là vừa đột phá không lâu, nhưng dựa vào vị đạo hùng hậu của khí tức cũng có thể biết được, đối phương rõ ràng là sơ cảnh viên mãn.
Tuy hơi kém một chút, nhưng cũng sàn sàn với ông ta, thậm chí cả kích thước thân thể cũng không khác biệt nhiều lắm... Lại cộng thêm sư huynh bên cạnh và ba - bốn mươi tên sai dịch binh lính...
Trận này quá khó khăn!
Trương đồ tể lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, kinh nghiệm đã vô cùng phong phú. Chỉ trong một nhịp hô hấp, ông ấy đã đưa ra quyết định: "Đi!"
Lưu lại núi xanh, không ăn thiệt thòi trước mắt.
"Ta đã mang người đến cho ngươi rồi." Đúng vào lúc này, Lưu điển lại cất bước, thậm chí còn to gan đi đến bên cạnh cái lều cỏ tranh kia, nói: "Mấy con vượn yêu kia không phải ta giết, chuyện ngươi bắt đứa bé đi, ta cũng thay ngươi đè nó xuống rồi... Ta biết ngươi làm như vậy là muốn dẫn dụ hắn đi ra... Viên gia, ta năm mươi mấy tuổi đầu mới có hài nhi, hãy trả hài nhi của ta cho ta đi..."
"Câm miệng." Con vượn yêu mặc áo vải, thân hình cao lớn, lập tức buông bầu rượu trong tay xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn lão.
"Được, được, ta ngậm miệng." Lưu điển lại vội vàng khom lưng cười ngượng ngập, cũng thuận tiện vẫy vẫy với đám người phía sau.
Chỉ trong nháy mắt, hai mươi mấy cây cường cung trong tay nhóm binh linh đã nhắm thẳng vào đám người Thẩm Nghi. Mười mấy thanh trường mâu cũng đồng thời ép xuống, ngăn cản đường lui của hắn.
Lúc này, con vượn già mặc áo tơi kia mới thỏa mãn ợ lên một tiếng, nó cẩn thận xếp mấy thứ mình đã gặm sạch sẽ trên tay qua một bên, rồi đứng lên, dùng tay áo lau miệng.
Nương theo ánh trăng, người ta hoàn toàn có thể nhìn thấy mười ba cái đầu lâu nhỏ nhắn đã bị liếm đến sáng bóng được đặt ngay ngắn trên bàn, hốc mắt trống trơn đến dọa người.
Con vượn già lau khô khóe miệng, thản nhiên quay đầu nhìn lại, còn rất lễ phép gật đầu, cất giọng khàn khàn nói: "Cảm ơn."
Lưu điển lại như được khích lệ, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng chưa vui vẻ được bao lâu, ánh mắt lão lập tức rơi xuống đống đầu lâu trên bàn, trong lòng cảm thấy con số kia có chút không thích hợp. Lão run rẩy xòe tay ra, đếm đầu ngón tay.
Ngay sau đó, gương mặt già nua biến thành trắng bệch. Thân thể lão run rẩy, hai chân như nhũn ra, không thể kiên trì được nữa, trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
Cổ họng Lưu điển lại nhấp nhô không ngừng, ngoài miệng lại khô khốc, nói không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng kêu quái dị giống như người câm: "A! A! A! A!"
Trương đồ tể nhìn đống đầu lâu kia, trên mặt cũng lộ vẻ không đành lòng, chợt xoay người trừng mắt nhìn sư huynh của mình: "Tên đầu có sẹo này, ngươi điên rồi hả?"
"Liên quan gì đến ta?" Vị đầu đà kia cau mày, buông tay nói: "Ta có làm gì đâu? Chỉ phụng mệnh huyện lệnh, tối nay cùng Lưu điển lại tới đây tra rõ việc này mà thôi."
"Nếu thực sự muốn hỏi, ngươi nên quay sang hỏi vị Thẩm đại nhân kia kìa, hỏi hắn xem rốt cuộc là nên làm gì bây giờ?" Vị đầu đà gầy kia bật cười, rồi đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi.
"Ngươi phóng cmn rắm chó, bọn họ tổng cộng có bốn người, phải bận tâm tới hai mươi vạn dân chúng Bách Vân huyện, thế mà các ngươi còn giúp đỡ yêu ma đè tin tức xuống, nếu ta là Trấn Ma ti, ta tuyệt đối sẽ chém đầu bọn súc sinh này trước!" Trương đồ tể điên tiết hét lớn lên, ông ấy còn muốn mắng tiếp, lại phát hiện bên cạnh vừa đột ngột thiếu đi một người.
Chờ đến lúc Trương đồ tể đưa mắt nhìn lại, đã thấy Thẩm Nghi lặng lẽ đi rất xa rồi, thậm chí còn không thèm để ý trường mâu và cường cung bên cạnh, hắn tới gần Trần Tể, cúi người rút bội đao của đối phương ra.