Màn đêm buông xuống, trên con đường cái bên trong Bách Vân huyện, chỉ còn lại mấy người qua đường.
Sau khi một nam nhân mặc trường sam màu đen như mực bước lên phố, mười mấy bóng người với cách ăn mặc hoàn toàn khác nhau cũng lặng yên tụ tập đến, những âm tiết vụn vặt lập tức chui vào bên tai hắn.
Tên ăn mày với vẻ mặt ngưng trọng nói: "Ta đã đi Lâm phủ xem xét rồi, người đó không phải Lâm đại nhân, hẳn là do yêu ma biến hóa mà thành, không xác định được đối phương có phát hiện ra ta hay không."
Thanh niên chống cái gậy cắm đầy đồ chơi bằng đường tiếp lời: "Theo những lời đồn đại trên phố, Lâm đại nhân từng ra khỏi thành hàng yêu, bị trọng thương rồi được sai dịch họ Thẩm đưa về Lâm phủ."
Lại có thêm mấy người khác tới gần: "Thẩm Nghi, sinh ra ở ngoại ô Bách Vân huyện, từng làm việc vặt ở nhà bếp sau khách điếm, mười bốn tuổi bắt đầu lăn lộn đầu đường, sau đó được chủ sự Hình phòng là Tống Trường Phong nhìn trúng, cho vào phòng trực của nha môn, vết tích loang lổ, trời sinh đã thích đánh bạc, thậm chí còn cấu kết với yêu ma làm loạn."
Lý Tân Hàn liếc mắt nhìn lại: "Là một tên bộ đầu gian ác?"
Lại có một người bên cạnh lắc đầu nói: "Cũng chưa chắc, theo thôn dân của Lục Lý miếu thuật lại, hắn từng một mình đi đến nơi đó, chém giết mười ba con yêu. Lại dựa theo lời thú nhận của tri huyện, vào ngày chúng ta tới, môn đồ của Kim Cương môn và vượn yêu núi Đông có truyền tin qua lại, muốn phục kích rồi giết chết Thẩm Nghi tại một khu đất hoang ngoài thành, nhưng đến ngày thứ hai, vượn yêu và Lưu điển lại tham gia vào chuyện này đều chết cả."
"Ta âm thầm đi nghe ngóng một phen, có không ít bách tính từng bị sai dịch bắt cóc khuê nữ, nhưng sau đó lại được hắn trả về tận tay, còn mang gạo tới bồi thường. Tính toán thời gian, sự việc đó cũng phát sinh vào mấy ngày hắn liên tiếp trảm yêu kia."
Sau khi tổng hợp rất nhiều tin tức lại, Lý Tân Hàn chợt đưa mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phía xa, trong giọng nói có vài phần mỉa mai: "Ẩn nhẫn nhiều năm, thần công đại thành, giờ muốn rửa sạch oan khuất?"
Tên ăn mày biết đối phương đang đùa giỡn, nhưng vẫn do dự nói: "Tuy có hiềm nghi đối phương tuần tra lấy lệ, tạm thời nước đến chân mới nhảy... Nhưng lời ngài nói cũng không phải là không có khả năng. Xét cho cùng, trước kia hắn từng bị cả nha môn xa lánh, nếu đây chỉ là một màn kịch, thì hơi quá."
Nghe được lời này, Lý Tân Hàn cũng chậm rãi thu biểu cảm trên mặt lại.
Đến nơi đây mới được mấy ngày, nhưng gã cũng nhìn ra sự thật, là cả cái Bách Vân huyện này sớm đã thối như hố phân rồi.
Quan lại và yêu ma cấu kết gây họa cho dân chúng, căn bản không thể vượt qua được quá trình điều tra tỉ mỉ của bọn họ, vì vậy gã cũng có thêm mấy phần định kiến đối với sai dịch ở nơi này.
“Chú ý làm sao cho động tĩnh nhỏ một chút, đầu tiên phải bắt hắn lại, mang về thẩm vấn cẩn thận, chúng ta cần tìm ra tung tích của Lâm đại nhân."
"Hiểu rõ." Nghe xong mệnh lệnh này, mười mấy người khác nhanh chóng tản ra, gần như đã lấp kín tất cả đường lui trên con phố dài.
Lão Lưu giỏi ám khí nhất, lập tức ném cây gậy cắm đầy đồ chơi làm bằng đường của mình đi, lặng lẽ tới gần mái nhà tranh kia. Tên ăn mày theo sát phía sau, bàn tay đầy vết chai giấu trong ống tay áo rách, là minh chứng cho thấy cầm nã chi thuật đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh.
Hai người bọn họ vốn là bằng hữu đã phối hợp nhiều năm, người đầu tiên dùng độc tiễn ám toán, người sau trực tiếp ra tay trói buộc, chỉ cần đối mặt một cái, gần như võ phu cùng cảnh giới bình thường không thể chống đỡ nổi.
Bỗng nhiên, tên ăn mày phát hiện ra lão Lưu đằng trước vừa dừng lại.
"Làm sao vậy?" Gã nhíu mày nhìn qua, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy cửa phòng của mục tiêu đang mở rộng. Có một thanh niên tuấn tú với vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng, một tay vịn vào vỏ đao bên hông, lặng lẽ đứng trước cửa, trầm mặc nhìn ra bên ngoài, rõ ràng là người này đã sớm có chuẩn bị từ trước.
"Động tĩnh nhỏ như vậy lại không qua được tai mắt của hắn?" Tên ăn mày có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không để ở trong lòng. Nhiều năm như vậy, cao thủ nào mà bọn họ chưa từng gặp qua? Huống chi Lý Tân Hàn đang đứng xa xa kia, chính là một cường giả Ngọc Dịch cảnh.
Nhưng điều khiến tên ăn mày kia không ngờ tới lại phát sinh, bởi vì lão Lưu phía trước vừa chậm rãi thu hồi ống thổi, mở miệng cười nói với thanh niên kia: "Gia, chúng ta lại gặp mặt."
Sáng sớm hôm đó, khi đôi bên chạm mặt nhau trên đường, rõ ràng đối phương đã phát hiện ra điểm không đúng, nhưng cũng không vạch trần gã.
Lại nói, người này chỉ liếc mắt một cái lại có thể phát hiện ra tên bán hàng rong trên đường kia đã bị thay đổi, có khứu giác nhạy cảm như thế, nếu gã còn cố chấp bày ra dáng vẻ thành thực, ngoan ngoãn, để nhân cơ hội đánh lén, chỉ tổ làm trò cười cho người trong nghề mà thôi.
"Hai vị có chuyện gì cần làm sao?" Thẩm Nghi khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua hai người trước mắt.
Hắn không nhớ mình từng có qua lại với người trong giang hồ, ngày ấy không vạch trần thân phận của đối phương là vì lười trêu chọc vào bọn họ, chứ không có nghĩa là trong lòng sợ hãi.
"Có chuyện quan trọng muốn hỏi, kính xin Thẩm gia hãy đi cùng chúng ta một chuyến." Lão Lưu khách khí lui ra phía sau nửa bước, tên ăn mày lập tức lĩnh ngộ được ám hiệu này, thân hình chợt lao vút qua, song chưởng giống như trường long xuyên mây, ngón tay như móc câu vàng, cực kỳ bá đạo, đánh thẳng vào bả vai đối phương, muốn khóa lại!
Trong phút chốc, hai tay gã đã nắm chặt được bả vai của đối phương, mười ngón ra sức khảm vào, hai tay đột ngột phát lực, muốn đè cho mục tiêu té ngã xuống đất.
"Ôi!" Tên ăn mày quát to một tiếng, đột nhiên khuôn mặt chuyển thành đỏ ứng. Bởi vì đối phương vẫn đứng vững vàng, phảng phất như hai chân đã bám dính xuống đất rồi, không cần biết hai tay gã xuất ra bao nhiêu lực lượng, cũng như trâu đất xuống biển, chẳng có một chút phản ứng nào.