-nguồn-tại-apptruyen-
Ngay sau đó, Thẩm Nghi trực tiếp đạp một cước vào bụng gã.
Tên ăn mày rít lên một tiếng rồi bay ngược ra ngoài. Người này phản ứng cực nhanh, nhưng đã quay cuồng vài vòng trên không trung vẫn không thể hòa giải hoàn toàn lực lượng khủng bố nọ.
Chỉ nghe hai tiếng “Oành oành” truyền đến, thân thể đã đập thẳng vào cây cột bên kia đường. Nhưng chưa hết, lại hai tiếng “Rắc rắc” vang lên, cả quán ăn bên dưới cũng phải lung lay hai cái.
Tên ăn mày với nhịp thở hỗn loạn, gian nan dựa vào cây cột, gân xanh trên trán nổi lên, nửa ngày cũng không thể đứng lên được.
Chứng kiến cảnh này, không chỉ lão Lưu, ngay cả những người còn lại trên đường cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Nếu bàn về bản lĩnh cận thân bác đấu, ngoại trừ Lý Tân Hàn không tính ra, thì trong nhóm bọn họ, tên ăn mày này chính là người mạnh nhất, vậy mà gã vẫn không thể chống đỡ nổi một hiệp?
"..." Lão Lưu cười ngượng ngùng hai tiếng, không tự chủ được lại lui về phía sau vài bước, vội vàng đưa tay móc lấy thẻ bài bên hông.
Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, để người ta biết Trấn Ma ti bọn họ đến một cái huyện nhỏ nơi biên thùy bắt người, còn phải tiết lộ thân phận, đúng là mất mặt quá mức mà.
Đúng lúc này, một bàn tay đã đè lại động tác của gã.
Lão Lưu quay đầu nhìn lại, chẳng biết Lý Tân Hàn đã đi tới bên cạnh gã từ lúc nào, hàng lông mày nhíu chặt, chóp mũi hơi chun, hiển nhiên đã ngửi được mùi vị khác thường gì đó rồi.
"Vừa rồi ngươi có chảy máu ư?" Lý Tân Hàn hít sâu một hơi, lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi, trong mắt lóe lên một tia hàn ý.
Nghe vậy, vẻ mặt những người còn lại đều trở nên căng thẳng.
Phải biết rằng, bọn họ khẩn cấp chạy tới Bách Vân huyện này, vốn không phải đến để tuần tra, nhưng hiện giờ tất cả manh mối có liên quan đến Lâm đại nhân đều chỉ thẳng về phía thanh niên trước mặt này, bắt hắn là chuyện hiển nhiên.
Nhưng hiện giờ, ngay khi bọn họ triển khai vây bắt đối phương trên đường cái của hiện thành, Lý Tân Hàn lại ngửi được mùi máu tươi từ cơ thể mục tiêu... Mùi vị này có thể làm Lý Tân Hàn trở nên thận trọng như thế, đương nhiên không thể là máu gà, máu heo được.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều xúm lại.
"..." Thẩm Nghi nhìn đám người bỗng nhiên tụ lại một chỗ trước mặt mình, ánh mắt lập tức rơi xuống người mặc trường sam màu đen, kẻ nổi bật nhất đám, Lý Tân Hàn.
Ban đầu, hắn chỉ cho rằng mình gặp phải một đám chuột tụ tập gây rối, ai ngờ lại bắt được một con mèo già đến cửa săn mồi.
Khỏi phải nói, động tác của đám người này cũng quá nhanh đi.
Dù tiền thân may mắn chống được một gậy của Lưu lão cha kia, có lẽ gã cũng chỉ sống được đến hôm nay là chấm dứt.
Đúng là không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.
Thẩm Nghi ôm chút tâm lý vui sướng trong lòng, khẽ buông bàn tay xuống, bình tĩnh đáp lại: "Hồi bẩm đại nhân, là máu của yêu ma."
Thấy hắn đã buông chuôi đao xuống, không hiểu sao những người còn lại bỗng nhẹ nhõm thở phào, cả đám lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Lại nói, khi đối đãi với huyện trấn phía dưới Thanh châu, dù ngoài miệng đám người của Trấn Ma ti không nói, nhưng ai nấy đều cất giấu một chút ngạo khí trong lòng. Tới hôm nay, cả nhóm bọn họ chạm trán với một tên sai dịch tầm thường, vậy mà ai nấy đều trở nên căng thẳng, kiêng kị như lâm đại địch, nói ra kiểu gì cũng khiến người chê cười.
"Vì sao nhà ngươi lại có yêu ma?" Lý Tân Hàn cất giọng cường ngạnh, ánh mắt bén nhọn, trong âm điệu còn mang theo vài phần thẩm vấn.
Thẩm Nghi không quá quen với phương thức đặt câu hỏi này, nhưng trong lòng cũng hiểu được phần nào. Đám người trước mắt, cả ngày đều phải tranh đấu với yêu ma, thời thời khắc khắc đều buộc đầu mình trên dây lưng quần, nếu bắt bọn họ phải hòa ái dễ gần, ngược lại là làm khó bọn họ rồi.
Hắn thoáng nghiêng người, nhường ra một con đường cho bọn họ.
Lý Tân Hàn nhíu mày, đang muốn lên tiếng mắng mỏ, lại bị lão Lưu bên cạnh dùng vai huých vào người một cái.
"Mau ngậm miệng đi."
Gã lập tức ngước mắt nhìn qua, rất nhanh đã có phản ứng giống hệt những người còn lại, đó là đứng đờ ra như bị sét đánh, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì trong căn phòng chật chội ấy, Lâm Bạch Vi đang bưng chậu gỗ rửa rau rời khỏi hậu viện, còn chớp chớp mắt tò mò nhìn ra cửa.
Bộ trường sam rộng thùng thình trên người nàng tuyệt đối không phải y phục vốn có của nàng, rõ ràng là thuộc về một tên nam nhân nào đó, cực kỳ chói mắt.
Nàng có chút kinh ngạc cười nói: "Sao các ngươi lại tới đây?"
Lý Tân Hàn há to miệng, muốn hỏi lại không dám hỏi, chỉ có thể nắm chặt quyền, chắp tay nói: "Ty chức Lý Tân Hàn, tham kiến Lâm đại nhân!"
Những người còn lại cũng học theo, lão Lưu tặc lưỡi một cái. Phản ứng đầu tiên của gã là dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên đến không thể tin nổi để liếc mắt nhìn Thẩm Nghi, sau đó mới mở miệng giải thích: "Đã một tháng trời Thanh châu bên kia không nhận được thư từ của ngài, trong nhà mới phái chúng ta tới đây dò xét."
"Các ngươi vất vả rồi, ta không sao." Lâm Bạch Vi có chút xấu hổ lắc lắc đầu.
"Chúng ta lập tức đưa ngài trở về Thanh châu." Lý Tân Hàn nhìn ra khí tức của nàng không đúng.
"Ta muốn về nhà xem sao đã... Còn nữa, có thể đợi ta ăn cơm tối không... vừa hầm xong canh thịt dê." Lâm Bạch Vi hơi ngượng ngùng mím môi nói.
"Toàn bộ đều nghe theo ngài phân phó." Thấy vậy, đám người Trấn Ma ti không khỏi mở miệng cười cười.
Đúng là vị tróc yêu nhân thanh danh hiển hách này, không hề kiêu ngạo như lời đồn, cách nàng đối đãi với người ta cũng nhẹ nhàng như tắm gió xuân vậy.
Nhưng rất nhanh, nụ cười vừa xuất hiện trên mặt bọn họ vào lúc Lâm Bạch Vi bận rộn bày biện đồ ăn, lại dần dần biến mất khi trông thấy thanh niên kia vẫn đứng yên một chỗ, khoanh tay lặng lẽ nhìn.